Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tháng Ngày Tươi Sáng

Chương 87

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tay phải Mạnh Phi cầm gậy chống. Tay trái nhẹ nhàng cầm tay cô. Ấm áp từ đầu ngón tay anh truyền tới, theo cánh tay, lan truyền toàn thân cô. Truyền đến tim, khiến cho nơi đó rung động.

Nhìn da ở lòng bàn tay cô biến thành màu đen, tim Mạnh Phi run rẩy, tay cũng run. Thế cho nên tay Hinh Vũ cũng run rẩy theo. Nhìn sắc mặt anh âm trầm, Hinh Vũ thấy chột dạ, lập tức giải thích, "Nồng độ dung dịch NaOH rất thấp, hơn nữa em cũng đã lập tức rửa tay ngay khi bị bỏng. Bác sỹ nói không có gì nghiêm trọng."

Mạnh Phi liếc nhìn cô một cái. Người nào không biết NaOH có tính ăn mòn rất mạnh? Miếng da đen trong lòng bàn tay to như vậy, còn dám nói là không nghiêm trọng.

Nhìn chân mày anh nhíu chặt hơn, Hinh Vũ nói tiếp : "Chỉ bị ăn mòn lớp da bên ngoài, chưa bị ngấm sâu vào bên trong?"

Mạnh Phi không để ý đến cô, tiếp tục cúi đầu nhìn tay của cô, nỗ lực kiềm chế bản thân.

"Mỗi ngày em đều bôi thuốc. Bây giờ đang lên da non. Sau một thời gian nữa, da chết bong ra thì sẽ tốt hơn."

Mạnh Phi vẫn không lên tiếng. Hinh Vũ càng ngày càng căng thẳng, như một đứa trẻ mắc sai lầm, người lớn không lên tiếng, liền nói tiếp một mạch : "Nhìn thì thấy hơi sợ. Nhưng một chút cũng không đau."

Mạnh Phi lại ngẩng đầu nhìn cô. Người nào không biết bị bỏng hóa chất là đau nhất?

Hinh Vũ lập tức đổi giọng, " Chỉ hơi đau một chút." Nhìn sắc mặt anh càng thêm nặng nề, cô liền tiếp tục khai báo, "Còn hơi ngứa nữa."

Tim Mạnh Phi như bị một bàn tay nắm thật chặt. Hinh Vũ càng giải thích an ủi, anh càng tự trách bản thân. Cô không chỉ bị bỏng, mà còn bị hơn một tuần rồi...

Anh nhẹ nhàng buông tay ra, nhìn chăm chú vào mắt cô, "Sau này em cẩn thận một chút."

Trong nháy mắt, Hinh Vũ như bị lạc đường trước sự dịu dàng trong mắt anh, cô ngơ ngác gật đầu.

Không cần phải nói thêm gì nữa, hai người đều biết bọn họ đã trở lại như lúc trước.

"Sinh nhật vui vẻ!" Hinh Vũ đột nhiên cười tươi như hoa nói.

Mạnh Phi hơi nhếch môi, gật đầu một cái. Trong lòng hạnh phúc tràn đầy, trong mắt có chút ướŧ áŧ.

"Em vốn định nói với anh trong ngày sinh nhật anh đấy." Trước đó cô đã rất hối hận khi trốn anh, càng ngày càng không ngăn được nỗi nhớ thương. Luôn luôn hy vọng ngày sinh nhật đó có thể tìm gặp anh, tặng anh thẻ kẹp sách cùng lời chúc mừng, nhưng bởi vì bỏng tay mà thay đổi kế hoạch, trong lòng khổ sở vô cùng.

"Anh biết."

Hinh Vũ mỉm cười. Anh biết. Anh nói anh biết. Anh biết là được rồi.

Mạnh Phi nhìn cô, trong lòng vừa hạnh phúc vừa chua xót khổ sở. Anh từng cho rằng, anh có thể kiềm chế tình cảm của mình. Bây giờ anh biết rõ, chuyện tình cảm không thể kiểm soát được. Dùng lý trí cũng không làm được. Anh giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, thân bất do kỷ*

(*Ý là không thể tự chủ (theo ý của mình) được. Đây là 1 cách để biện giải khi họ phải làm một điều gì đó ngoài ý muốn)

Có điều, anh sẽ không để cho cô biết tình cảm của anh. Anh sẽ ở bên cạnh cô, làm bạn với cô. Nhưng mà...so với bạn bè thì thân hơn một chút.

Cuối tháng 12, ánh mặt trời nhạt dần, thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh.

Buổi sáng hôm đó, mọi người đi đến khoa kiến trúc, thấy trước cửa ra vào tầng 1 dán thông báo. Hóa ra là thông báo kêu gọi quyên góp tiền. Trên thông báo viết có một người thân của sinh viên kiến trúc bị bệnh nặng, cần phải nằm viện và phẫu thuật gấp, cần nhiều chi phí, mong mọi người có lòng hảo tâm quyên góp tiền. Phía dưới thông báo là một thùng để quyên góp tiền.

Hinh Vũ và Nhược Thanh lập tức lấy tiền lẻ trong người ra bỏ vào thùng quyên góp tiền. Sau đấy vội vã đi học.

Nhược Thanh vừa đi vừa nói chuyện : "Không biết là bạn học nào. Haizzz, thật đáng thương."

Hinh Vũ gật đầu đồng ý xong cũng không nói gì thêm.

Ăn cơm trưa xong, Hinh Vũ đi đến ngân hàng Dụ Gia Sơn để rút một ít tiền. Sau đó cô đi đường vòng đến khoa kiến trúc, bỏ tiền vào thùng quyên góp. Trong lòng lặng lẽ cầu nguyện, mong cho mọi việc thuận lợi, người đó mau khỏe lại.

Giữa trưa ngày hôm qua, Thu Hồng nhận được điện thoại. Trước giờ chưa từng có ai gọi điện cho cô ấy. Trên đường xuống sảnh tầng một nghe điện thoại, cô ấy còn suy nghĩ, hay là gọi nhầm?

Đúng vậy. Là trưởng thôn tìm cô. Nói dăm ba câu cho cô biết bà nội cô bị bệnh, nằm ở nhà mấy ngày, hôm nay mới nhờ người đưa đi bệnh viện huyện. Bác sỹ nói rất nghiêm trọng, phải lập tức nằm viện để phẫu thuật. Trưởng thôn hỏi cô phải làm sao bây giờ?

Thu Hồng quá sợ hãi, " Tất nhiên phải nằm viện phẫu thuật."

Trưởng thôn khó xử nói : "Trong thôn không có tiền. Không nộp tiền bệnh viện không chữa trị."

"Phải cần bao nhiêu tiền?"

"Bệnh viện nói 3000 đồng."

Dĩ nhiên Thu Hồng nhớ đến sự lóng ngóng cùng vẻ mặt bủn xỉn của trưởng thôn, biết rõ khỏi phải mở miệng mượn tiền ông ta. Cô nói : "Để cháu nghĩ cách, ngày mai sẽ nói cho chú biết."
« Chương TrướcChương Tiếp »