Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tháng Ngày Tươi Sáng

Chương 86

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô nhớ rõ, cô thật sự làm thẻ kẹp sách cho anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ. Thế nhưng, rõ ràng đây chỉ là vì thực hiện lời hứa, cô vẫn không muốn thấy anh. Anh chỉ có thể tôn trọng quyết định của cô, thậm chí lời cảm ơn cũng không cần nói. Trong lòng anh thực sự đau khổ.

Buổi tối thứ hai, Hiểu Kỳ gặp Triết Bình ở thư viện. Tùy ý trò chuyện vài câu, đột nhiên nhớ ra liền hỏi: "Tay Hinh Vũ đã khỏi chưa?"

Triết Bình ngạc nhiên, "Hả? Tay cô ấy bị làm sao?"

"Ồ, anh không biết sao? Mấy ngày nay anh không gặp cô ấy à? Nhược Thanh cũng không nói cho anh biết?"

Triết Bình lắc đầu, hỏi lần nữa, "Tay cô ấy bị làm sao vậy?

Hiểu Kỳ nói lại vài ba câu cho anh ta. Triết Bình quay về phòng ngủ. Vừa vào cửa liền hỏi Thượng Đông, " Tay Hinh Vũ tốt hơn chưa?"

Thân thể Mạnh Phi run lên. Bút trên tay kéo một đường dài trên bức vẽ. Cũng may không có ai chú ý.

"Tay của cô ấy làm sao vậy?" Thượng Đông ngạc nhiên hỏi lại.

"Ah, cậu cũng không biết à? Đã hơn một tuần rồi, tớ nghĩ cậu biết chứ..."

"Rốt cuộc là tay của cô ấy bị làm sao?" Thượng Đông sốt ruột ngắt lời.

"Bị bỏng NaOH (natri hidroxit). Cậu biết không, là NaOH..."

"Cái gì?" Giọng nói Thượng Đông đột nhiên cao lên.

"Cô ấy mượn Hiểu Kỳ phòng thí nghiệm trong ba ngày chủ nhật, không cẩn thận làm đổ cốc thí nghiệm."

"Cô ấy mượn phòng thí nghiệm làm gì?" Vẻ mặt Thượng Đông kinh ngạc.

"Không biết. Hiểu Kỳ cũng không nói rõ."

"Rất nghiêm trọng sao?" Mạnh Phi hỏi, giọng nói khàn khàn. Anh nhớ lại cách làm thẻ kẹp sách mà cô đã nói.

"Hiểu Kỳ nói may mà NaOH đã pha loãng, lại lập tức rửa vết thương. Có điều bác sỹ bảo phải bôi thuốc băng bó một tuần, sau đó thì chỉ cần bôi thuốc."

"Mấy ngày nay tớ không gặp cô ấy." Giọng nói Thượng Đông buồn rầu, hỏi Triết Bình :"Nhược Thanh cũng không nói cho cậu à?"

"Không có. Nếu không gặp Hiểu Kỳ, tớ cũng sẽ không biết."

"Cô ấy không muốn tớ biết." Thượng Đông vừa đau lòng vừa khó chịu.

Lập tức Mạnh Phi liền hiểu rõ. Trong lòng run rẩy. Vành mắt đỏ hoe. Cúi đầu nhìn bản vẽ.

Văn Kiệt không thức thời nói : " Tớ nhớ ở trung học làm thí nghiệm môn hóa, có một bạn học bị bỏng NaOH ở cánh tay, nghe nói rất đau và rất ngứa, về sau còn để lại vết sẹo rất to"

Thượng Đông càng thêm đau lòng, "Không biết cô ấy như thế nào mà ngốc vậy." Anh ta có chút oán giận nói.

Buổi tối đó Mạnh Phi không mở miệng nói thêm câu nào nữa.

Sáng sớm hôm sau, Hinh Vũ đi đến Tây 5 học, bị Thượng Đông ngăn ở đầu cầu thang. Nhìn vẻ mặt anh ta lo lắng nhíu mày, trong lòng Hinh Vũ thoáng chút hồi hộp, ra vẻ thoải mái chào hỏi, "Chào buổi sáng, Thượng Đông."

Thượng Đông đi thẳng vào vấn đề, " Cho anh xem tay của em."

Quả nhiên là anh ta đã biết. Hinh Vũ rất bình tĩnh, "Gần khỏi rồi." Tay trái vẫn để yên trong túi áo.

Thượng Đông không nói hai lời, vươn tay nhẹ nhàng kéo tay trái của cô từ trong túi ra, nhẹ nhàng mở ra. Trong lòng bàn tay có một miếng da lớn bằng đồng tiền biến thành màu đen, da trên bề mặt hơi bị bong ra. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng Thượng Đông vẫn thấy trong lòng đau xót. Anh ta nhẹ giọng hỏi :"Sao lại không cẩn thận như vậy?"

Hinh Vũ nghe thấy sự thương tiếc trong giọng nói của anh ta, trong lòng ấm áp, cười nói :"Tay chân em vốn vụng về."

Thu Hồng đi học, xa xa nhìn thấy Thượng Đông và Hinh Vũ tay trong tay nói đùa, thái độ thân mật. Nghĩ thầm, một tháng trước mới chỉ ôm ôm ấp ấp trong đêm tối, bây giờ lôi lôi kéo kéo giữa ban ngày, vậy là đã tiến thêm một bước. Trong lòng không nhịn được hâm mộ và đố kị.Có người nào đối tốt với tôi như vậy trong tương lai không?

Hinh Vũ thúc giục Thượng Đông, "Nhanh đi học, anh mau đi thôi, đừng tới muộn." Rồi cô thuận thế nhẹ nhàng đem tay rút ra.

Thượng Đông trả lời, "Được." Trước khi đi nói thêm một câu, " Em cẩn thận một chút. Ngoài ra, có chuyện gì, nhớ nói cho anh biết."

Hinh Vũ cười cười vẫy tay.

Cả ngày tâm trạng cô không yên. Thượng Đông đã biết, vậy có phải anh cũng biết hay không?

Buổi tối, một mình cô tự học trong phòng ngủ. Nghe thấy tiếng gõ cửa vừa quen thuộc vừa xa lạ, cô nín thở, đi ra mở cửa.

Thật sự là anh. Tay cầm gậy chống, đứng ở cửa ra vào. Cao lớn tuấn tú, phong thái hơn người.

Hai người đối diện nhìn nhau vài giây. Sau đó Hinh Vũ hơi nghiêng người để cho anh đi vào. Cả hai đều không lên tiếng giống như đã hẹn trước.

Cô thấy vẻ mặt Mạnh Phi phức tạp. Có tức giận, có đau lòng, có tự trách. Còn có điều gì nữa, Hinh Vũ nhìn không ra.

Anh khàn giọng nói : "Cho anh xem một chút."

Hinh Vũ ngoan ngoãn vươn tay. Trong lòng thấy kỳ lạ và trách mình sao lại nghe lời như vậy. Cô còn trẻ nên không hiểu, con gái dù có mạnh mẽ thế nào đi nữa thì trước mặt người mình yêu cũng trở nên nhu mì yếu đuối.
« Chương TrướcChương Tiếp »