Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tháng Ngày Tươi Sáng

Chương 85

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi đó, Hinh Vũ đâu biết rằng, tháng 10 sẽ khó chịu như thế.

Nhưng mà, làm người thì phải giữ chữ tín, chuyện gì đã hứa thì nhất định phải làm.

Ngày cuối tuần giữa tháng 10, cô hẹn Hiểu Kỳ. Thế nhưng, cả một ngày ở phòng thí nghiệm, kết quả đều khiến cô không hài lòng.

Hai ngày cuối tuần sau đấy cô lại đi làm. Đến ngày cuối tuần thứ ba đã là đầu tháng 11.

Hiểu Kỳ nhìn số lượng lớn thành phẩm và bán thành phẩm cô bỏ đi, luyến tiếc nói : "Những cái này đều rất đẹp mà. Haizz, chưa thấy ai như cậu, đã đẹp rồi lại muốn đẹp hơn."

Ngày đó là ngày cuối cùng, nhất định phải làm thật đẹp. Có thể là vì sốt ruột căng thẳng mà Hinh Vũ không cẩn thận làm đổ cốc thí nghiệm, NaOH chảy vào lòng bàn tay trái. Da lập tức đau xót như bị bỏng. Cô vội vàng dùng nước lạnh rửa một lúc lâu. Sau đó Hiểu Kỳ cùng cô đi đến bệnh viện.

Bác sĩ kiểm tra, xử lý miệng vết thương, bôi thuốc băng bó, đồng thời nói cho cô biết : NaOH có tính ăn mòn rất mạnh, có tác dụng hòa tan protein. Bây giờ chỗ da bị bỏng của cô biến thành màu đen vì chỗ da này là protein dẫn đến hòa tan thành than. Cô rất may mắn vì đã rửa tay kịp thời, thời gian ăn mòn ngắn, không ngấm sâu vào da, sẽ không để lại sẹo quá lớn. Nhưng phải bôi thuốc băng bó một tuần để tránh bị nhiễm trùng. Một tuần sau đó chỉ cần bôi thuốc, không cần băng bó nữa. Đau, em có lẽ chịu được "cơn đau nhức". Ngứa, không có cách nào. Chỉ có thể nhịn, vạn lần không thể gãi.

Hinh Vũ gật đầu liên tục. Ra khỏi bệnh viện, cô nói phải về phòng thí nghiệm. Hiểu Kỳ trừng mắt, "Cậu nói đùa gì thế?"

"Không phải tớ nói đùa. Những kẹp sách này phải làm xong trong hai ngày nữa, tớ còn thiếu một cái, đã không còn thời gian nữa rồi." Mặt Hinh Vũ hiện lên vẻ sốt ruột.

Hiểu Kỳ đành chịu. Đã giúp người thì giúp cho trót, đưa Phật phải đưa đến Tây thiên. Cô ấy đành đi cùng Hinh Vũ đến phòng thí nghiệm. Nhìn Hinh Vũ gặp khó khăn khi chỉ dùng một tay, lại lo lắng cô xảy ra chuyện gì, cô ấy liền dừng thí nghiệm của mình lại, chuyên tâm giúp Hinh Vũ. Hinh Vũ cảm động đến rơi nước mắt.

Vất vả lắm mới làm xong, cô ấy lại thấy Hinh Vũ tiếc nuối nói:"Chỉ được như vậy", Hiểu Kỳ gần như muốn ói máu, còn muốn thế nào nữa chứ?

Hinh Vũ quay về phòng ngủ, vừa vào phòng liền dặn dò đám bạn cùng phòng trước : "Các cậu có thể giúp tớ một chuyện được không? Đừng nói với ai là tớ bị bỏng. Không có gì nghiêm trọng hết. Tớ không muốn vì chuyện nhỏ này mà liên tục phải giải thích lý do."

Những ngày sau đó, cô đi học như bình thường. Khi đi học, tay trái đều để trong túi áo khoác, cũng không có ai chú ý. Hết giờ học, lại nhanh chóng rời đi. Ba bữa cơm đều là Nhược Thanh giúp cô mang về phòng ngủ.

Cảm ơn trời đất, không có tranh gì cần vẽ gấp, bài tập có thể làm trong phòng ngủ.

Đầu tháng 11, cảm xúc của Mạnh Phi suy sụp hơn bất cứ lúc nào. Hiện giờ anh đã hiểu rõ "Nhớ thương chưa từng nhàn rỗi" (Nhung nhớ không nguôi). Anh nhớ cô từng giây từng phút. Nhớ nụ cười làm rung động lòng người của cô, nhớ dung nhan như nước của cô...

Thế nhưng mà, cô không muốn gặp anh.

Thứ ba là sinh nhật anh. Không có ai nói với anh "sinh nhật vui vẻ". Anh biết rõ đám bạn cùng phòng cố tình không nhắc tới. Nhưng mà, có một người, anh biết rõ là hy vọng xa vời, lại không nhịn được mà hy vọng, hy vọng nhận được lời chúc mừng sinh nhật của cô.

Như buổi tối một năm trước, anh nghe bài "The Sound of Silence", ngâm trà hoa nhài, đợi cả đêm, cô không đến.

Cô đã quên, đã quên những lời cô từng nói.

Vậy thì sao? Anh có thể làm thế nào?

Đau thương, bất lực không thể nói. Khi đêm đã khuya, cuối cùng ngơ ngẩn rơi xuống một giọt nước mắt.

Ba ngày sau, anh đều không ra khỏi phòng ngủ. Ngày thứ tư, không thể không đi lớp chuyên ngành vì có một hạng mục cần thảo luận nhóm.

Mở ngăn kéo bàn vẽ lấy bút, anh thấy quyển sách Hinh Vũ mượn mấy tuần trước. Cô cứ như vậy mà lặng lẽ trả lại. Trong lòng anh hiện lên nỗi mất mát khó có thể miêu tả. Cô đơn cầm sách lên, mở ra, một phong thư màu trắng rơi xuống. Mở phong thư ra, không ngờ bên trong là bốn cái thẻ kẹp sách bằng lá cây. Màu sắc theo thứ tự là xanh nhạt, vàng nhạt, lam nhạt và tím nhạt. Mạng lưới gân lá mảnh nhỏ rõ nét. Phía dưới cuống lá còn buộc dây ruy băng cùng màu. Nhìn kỹ, trên từng thẻ kẹp sách còn có chữ viết màu hồng nhạt.

Tim Mạnh Phi đập kịch liệt. Tay cũng run. Cẩn thận dè dặt xếp thẻ kẹp sách lên bàn, quả nhiên là bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ". Trong đầu vang lên giọng nói dịu dàng vui vẻ của cô, "Chúng em làm ba ngày, làm hơn một trăm cái, mới làm được ba cái thẻ kẹp sách mà anh hai em vừa lòng." "Sau này em mới biết được, là anh hai em cầm lấy đi lấy lòng chị Nhiên Nhiên."...
« Chương TrướcChương Tiếp »