Chương 84

Mạnh Phi vừa nhìn tranh vẽ, vừa nhìn Hinh Vũ. Thấy cô không chờ mà rời đi, ngực như bị người ta đánh một cú, đau nhức vô cùng. Anh biết rõ em còn đang tức giận chuyện khiêu vũ đêm đó. Nhưng mà, em đã có Thượng Đông, anh còn có thể nói gì đây? Hơn nữa, thân thể anh tàn tật như vậy, có thể cho em thứ gì? Hiện giờ, anh chỉ muốn làm bạn với em. Thì ra, bây giờ em đã thay đổi ý định…

Triết Bình và Nhược Thanh nhìn tranh, chờ Mạnh Phi mở miệng. Chờ mãi không thấy anh nói, giương mắt nhìn anh. Nhìn thấy sắc mặt anh rất khó coi, nhíu mày, hàm răng trắng đều cắn chặt môi dưới. Anh cắn mạnh như vậy, gần như cắn chảy máu.

Triết Bình vô cùng ngạc nhiên. Chung phòng hơn ba năm, chưa từng thấy Mạnh Phi có sắc mặt như vậy. Anh luôn lịch sự, nhẹ nhàng điềm nhiên.

Nhược Thanh bị đả kích nặng nề, thực muốn khóc to lên. Tôi biết tranh tôi vẽ không được tốt lắm, nhưng không biết thì ra nó lại xấu như vậy.

Mạnh Phi nỗ lực hết sức nhưng không thể khôi phục lại thái độ bình thường. Anh cố chịu đựng, nói với Nhược Thanh vài câu, liền một mình rời đi. Vừa ra khỏi lớp, mắt ẩm ướt.

Anh vừa rời khỏi, Nhược Thanh sụp đổ khóc lớn, nói mình vẽ xấu như vậy, căn bản không phải người thích hợp học ngành kiến trúc, cô chọn sai chuyên ngành rồi…

Triết Bình ra sức an ủi nhưng Nhược Thanh không chịu nghe? Trong viện kiến trúc người nào không biết tài năng của Mạnh Phi. Nhìn sắc mặt anh, rõ ràng tranh của cô rất xấu… Triết Bình an ủi không có hiệu quả, cuối cùng cũng khóc theo…

Từ lớp chuyên ngành 8 đi ra, Mạnh Phi trực tiếp trở về phòng ngủ. Không có cách nào, bây giờ anh thấy mất mát vô cùng.

Một đêm không ngủ.

Cô không để ý anh, thật đúng lúc, đúng lúc có thể trở lại như ban đầu. Chỉ là, anh có thể quay về được như lúc đầu sao?

Hôm sau, ma xui quỷ khiến, lại đi lớp chuyên ngành. Hinh Vũ nhìn cũng không nhìn anh. Mạnh Phi đau lòng khó chịu, anh cảm thấy cô đang ép anh đến đường cùng.

Anh đứng bên phải ngã tư đường ký túc xá chờ cô. Anh không thể tin được, mình lại làm chuyện này. Đứng một thời gian dài, phần còn lại của chân bị cụt đau nhức muốn chết. Vài ngày sau nhất định anh sẽ không mang được chân giả. Chân trái cũng đau buốt nhức nhối.

Hinh Vũ cúi đầu đi bên phải đường. Rất nhanh đến ngã tư đường, như có cảm giác, bỗng nhiên ngẩng đầu, trông thấy Mạnh Phi đang đứng ở đường cái đối diện, tay phải cầm gậy. Áo trắng quần đen, thân thể cao thẳng, oai phong đẹp trai. Anh đang nhìn cô, đôi mắt sâu không đáy.

Không thấy thì thôi, vừa thấy, tức giận trong mắt nổi lên. Thật đáng giận!

Nhất thời tâm trạng rối loạn, cảm thấy lòng chua xót tủi thân. Hinh Vũ nhanh chóng rũ mắt xuống, băng nhanh qua đường, đi về phía trước. Cô không biết mình muốn đi đâu. Khu Tây 11 là bên kia đường.

Trong nháy mắt sắc mặt Mạnh Phi tái nhợt. Lòng đau như cắt, đau đến không thể thở nổi.

Anh cúi đầu, nhìn gậy trong tay mình. Em đừng đi nhanh như vậy. Anh không đuổi kịp em. Hiện giờ, anh nửa bước cũng khó đi.

Phật viết: Nhân sinh trên đời, như thân ở bụi gai trong rừng. Tâm không động, người sẽ không hành động mù quáng, không động sẽ không bị thương. Nhưng tâm động, người sẽ hành động mù quáng, tổn thương thân thể, xương cốt đau nhức, sau đó sẽ cảm nhận được sự đau khổ của thế gian. Bây giờ Mạnh Phi mới hiểu được, đáng tiếc đã quá muộn.

Anh giận mình u mê không tỉnh ngộ. Thế nhưng, tình cảm đã nhè nhẹ quấn quít vào tâm hồn, làm sao gỡ nó ra?

Những ngày sau anh không đến lớp chuyên ngành nữa. Ngoại trừ đi học, anh đều ở trong phòng.

Anh cảm giác mình muốn điên rồi.

Vì tránh cơ bắp bị teo lại, mỗi đêm anh đều phải mát-xa tập luyện cho phần chân bị cụt, trong 10 năm qua đều như vậy.

Trước đây, anh không suy nghĩ nhiều. Bây giờ, mỗi đêm, anh ngơ ngác nhìn thật lâu phần chân bị cụt của mình…

Mỗi năm, trường Lạc Nhất Cao có ít nhất hai mươi đến ba mươi sinh viên đỗ vào đại học H. Tưởng Hiểu Kỳ ở khoa hóa học là bạn học cấp 3 của Nhược Thanh. Cô ấy ở phía đông nhưng thỉnh thoảng vẫn đến Tây 11 tìm Nhược Thanh. Dần dần Hinh Vũ cũng thành bạn của cô ấy.

Vào cuối tháng 5, Hinh Vũ đã từng hỏi Hiểu Kỳ : " Sau này tớ có thể mượn phòng thí nghiệm khoa cậu dùng một lúc được không?" Hiểu Kỳ thường xuyên đi đến phòng thí nghiệm giống như Hinh Vũ các cô thường đến lớp chuyên ngành.

"Cậu muốn làm gì?"

"Tớ muốn làm mấy cái thẻ kẹp sách bằng lá cây"

"Cậu làm như thế nào?"

Hinh Vũ liền nói cho cô ấy biết. Hiểu Kỳ cảm thấy rất đơn giản, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiểm, liền đồng ý :"Không có vấn đề. Cậu định làm lúc nào?"

"Chắc khoảng tháng 10." Sinh nhật anh là đầu tháng 11.

"Lúc đó cậu đến tìm tớ là được."

"Hiểu Kỳ, cảm ơn cậu."

"Không có gì. Đúng rồi, tốt nhất là cậu làm vào cuối tuần, như vậy sẽ không gặp phải giáo viên."