Chương 82

Thế nhưng quản lý ký túc xá công chính nghiêm minh, dù một phút cũng không chịu châm chước, hơn nữa sắc mặt vô cùng khó chịu.

Trong lòng Hinh Vũ cực kỳ thất vọng, tình người không bao gồm trong pháp luật. Đêm đó, trong lòng cô thề rằng: Sẽ không bao giờ xem TV trong ký túc xá, sẽ không bao giờ cầu xin quản lý ký túc xá một lần nào nữa.

Sau này có mấy lần Nhược Thanh lôi kéo cô đi xem ti vi, cô đều không chịu.

Nhược Thanh hay đùa giỡn nói: “Không nghĩ đến tính tiểu thư của cậu lớn như vậy.”

Hinh Vũ cười cười. Có lẽ vậy. Không khỏi nhớ đến hồi tiểu học, mỗi tấm phiếu điểm gần như hoàn mỹ, giáo viên luôn viết những lời khen trong phiếu điểm sau này có một lần viết một câu ‘Có hai tính tình kiêu ngạo đáng yêu’.

Cô là người kiêu ngạo, nhưng hôm nay lại vì anh, mà không rụt rè. Hai ba lần mời anh khiêu vũ, cuối cùng lại có kết quả thế này. Hinh Vũ khó chịu đau lòng, lòng tự trọng bị đả kích nặng nề.

Cô ngồi một mình thật lâu. 10h 30, không thể không đứng dậy. Tây 11 đã gần sắp khóa cửa.

Cuối cùng Mạnh Phi cũng chờ được Hinh Vũ đi ra. Nhìn vẻ mặt cô đau khổ buồn rầu, lòng của anh đau đến tột cùng. Bởi vì đứng quá lâu, trên đùi anh đau nhức không có cách gì kiềm chế lại.

Anh khập khiễng, xa xa đi theo sau lưng cô, đưa cô về khu Tây 11, trong lòng không ngừng nói "Thực xin lỗi"…

Hinh Vũ về phòng ngủ, lấy giấy bút. Cầm bút lên, viết xuống “Phật viết: Thản nhiên, tùy tâm, tùy tính, tùy duyên.” Dán trên đầu giường.

Nhược Thanh nói: “Cậu mắc bệnh thần kinh gì vậy?”

“Ồ, sao cậu nói thế?” Hinh Vũ khoa trương trợn mắt nhìn cô nàng, sau đó lớn tiếng nói cho chính mình nghe, “Tớ phải nhắc nhở bản thân, mọi việc không thể miễn cưỡng, tất cả đều tùy duyên.”

Sự nhiệt tình của cô đổi lấy sự lãnh đạm lạnh lùng của anh. Cô sẽ không dây dưa, sẽ không cầu xin. Từ nay về sau, cho dù cô vì anh lo lắng, dù cô đã lún sâu, cô cũng không nói cho anh biết. Nếu không, cô không chịu nổi, bản thân khổ sở, còn khiến lòng tự trọng bị tổn thương.

Những ngày sau, sóng êm gió lặng. Sinh hoạt của bốn người phòng 205 diễn ra bình thường.

Ngoài việc học, Triết Bình và Văn Kiệt bận rộn hẹn hò. Trừ đi học và vẽ tranh thì Triết Bình và Nhược Thanh như hình với bóng. Có một thời gian không thấy Văn Kiệt ở đại học H, đương nhiên là đi thăm bạn gái cậu ta. Thượng Đông là chủ tịch hội sinh viên, không ngừng bận rộn công tác trong hội sinh viên, có thời gian rảnh thì đi đá bóng.

Mạnh Phi thì sao? Gần đây Mạnh Phi bận vẽ.

Trước kia, bình thường anh cũng hay vẽ tranh trong phòng ngủ. Nhưng không như thời gian gần đây, ở phòng ngủ vẽ nhiều như vậy. Trước kia, anh vẽ nhiều đề tài. Nhưng gần đây, anh chỉ vẽ một đề tài — hoa sơn chi. Hoa sơn chi trong gió, trong mưa, dưới ánh mặt trời, dưới ánh trăng, trên màn, cài trên tóc… Các loại trạng thái khác nhau; nụ hoa, chúm chím nở, nở một nửa, nở rộ… Các loại chất liệu khác nhau: sơn dầu, màu nước, màu bột, phác họa, quốc họa…Đủ các loại. Tóm lại, mỗi ngày một bức tranh hoa sơn chi.

Thỉnh thoảng vào buổi tối khi Thượng Đông, Triết Bình và Văn Kiệt trở về nhìn thấy, tấm tắc khen:

“Oa, Mạnh Phi, cậu giỏi thật. Có thể vẽ hoa sơn chi thành như vậy…”

“Sao cậu có thể nắm bắt để vẽ tinh tế như vậy?”

“Sao cậu có thể làm cho nó chân thật như vậy?”

“Mỗi ngày đều vẽ hoa sơn chi, cậu không thấy chán sao?”



Mỗi lần Mạnh Phi đều trầm lặng không nói, chỉ cẩn thận vẽ tiếp tranh của anh, hơn nữa anh không có nơi tâm sự nhớ nhung, vô cùng nhớ nhung.

Thượng Đông, Triết Bình và Văn Kiệt đều nhất trí tán thành, trên đời này không ai vẽ hoa sơn chi đẹp và sinh động như Mạnh Phi.

Vào một ngày giữa tháng 10, Thượng Đông nhìn thấy Hinh Vũ trên đường. Cô cúi đầu bước đi, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Đã nhiều ngày không gặp, đột nhiên nhìn thấy, Thượng Đông rất vui mừng, gọi vài tiếng “Hinh Vũ”, “Hinh Vũ”, nhưng cô đều không nghe thấy.

Bước vài bước đuổi theo cô, “Này.”

Lúc này Hinh Vũ mới phát hiện ra Thượng Đông, mỉm cười, “Chào, Thượng Đông.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Thượng Đông hỏi: “Gần đây thế nào?”

Hinh Vũ cười cười, “Rất tốt.”

Không biết tại sao, Thượng Đông cảm thấy nụ cười của cô có chút mệt mỏi và buồn bã. Hơn nữa, cô gầy đi rõ ràng, mặt nhỏ hơn một chút, mắt lớn hơn một chút.

Có lẽ không nên nói, nhưng Thượng Đông không nhịn được, “Em hình như gầy đi.”

Vậy sao? Hinh Vũ không biết. Hình như Nhược Thanh cũng nói như vậy. Nhưng mà, thấy Thượng Đông quan tâm, trong lòng rất cảm động, “Em không có chuyện gì, chỉ là gần đây thấy hơi mệt.”

“Em phải chú ý thân thể, đừng để quá mệt mỏi.” Thượng Động nhớ tới lần trước cô vì quá mệt mà bị viêm ruột thừa nằm viện, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

“Ừ.” Nhưng mệt mỏi này khác.*

*Ý cô nói là giữa cái mệt của thân thể và cái mệt này khác nhau.