Chương 80

Có thể thấy rõ ràng là anh không muốn. Hinh Vũ vô cùng thất vọng.

Khu trượt patin ngoài trời của đại học H ở phía Tây. Nền đất xi-măng rộng lớn, bình thường dùng để trượt patin. Buổi tối cuối tuần, sẽ trở thành nơi khiêu vũ.

Bọn họ cùng đi đến, phát hiện dọc theo khu trượt patin có treo đèn màu, rực rỡ lấp lánh trong đêm tối. Thiết bị âm thanh sàn nhảy rất đơn sơ, thế nhưng không hề ảnh hưởng đến nhiệt tình của sinh viên.

Hinh Vũ nhảy hai bài với Thượng Đông. Cô nhảy có chút gượng gạo khẩn trương, cũng có chút không yên lòng. Vài lần dẫm lên chân Thượng Đông. Anh ta dường như không để tâm. Trên mặt vẫn mang theo nụ cười, còn không ngừng an ủi khích lệ.

Hai người nhảy xong, lập tức sẽ có nam sinh mời cô khiêu vũ.

Hinh Vũ đều từ chối, chỉ lấy làm tiếc nói một câu: “Tôi xin lỗi.” Thượng Đông thì khác, Thượng Đông là bạn thân của cô. Cô không muốn vừa kéo vừa ôm với người xa lạ, cũng không có tâm tình tiếp đãi, nói cười với bọn họ.

Nhược Thanh với Triết Bình nhảy hết bài này đến bài khác. Giai Tuệ và Thu Hồng nhảy một bài với Văn Kiệt, bây giờ đã được người khác mời nhảy.

Nhìn đám người trong sàn nhảy vui vẻ, gương mặt hăng hái tươi cười, trong đầu Hinh Vũ đều là hình ảnh Mạnh Phi. Cuối cùng chịu không được nữa, cô nói với Thượng Đông: “Xin lỗi, em thấy hơi khó chịu, muốn đi về trước. Anh ở lại từ từ chơi.”

Thượng Đông biết cô không giỏi về khiêu vũ lắm. Đêm nay cô có thể đến, cùng anh ta nhảy hai bài, anh ta đã vô cùng vui vẻ. Anh ta càng vui khi cô từ chối những nam sinh khác đến mời cô nhảy. Thậm chí mắt cô còn không nhìn thẳng vào bọn họ. Cô đối với anh ta khác biệt. Anh ta có lòng tin, cô chỉ cần thêm thời gian.

Thượng Đông nói: “Anh đưa em về.”

“Không cần.”

“Đi thôi, anh đưa em về nghỉ.”

Nhìn vẻ mặt Thượng Đông kiên quyết, Hinh Vũ không từ chối nữa, để anh ta đưa mình đến cửa ra vào khu Tây 11.

“Cảm ơn anh, Thượng Đông. Anh trở lại nhảy tiếp đi.”

“Không. Anh về ký túc tìm người chơi bài.”

Thượng Đông chào tạm biệt rồi đi, Hinh Vũ đứng yên trước cửa ra vào khu Tây 11 thật lâu… Cuối cùng, quyết định đi đến lớp chuyên ngành.

Tối thứ bảy, cuối tuần không cần nộp tranh vẽ, trong lớp chuyên ngành 3 chỉ có một mình Mạnh Phi.

Anh không làm gì, chỉ lẳng lặng ngồi yên ở chỗ kia. Sắc mặt ảm đạm, nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang chìm trong suy nghĩ.

Hinh Vũ đi vào, cố gắng ra vẻ thoải mái chào hỏi: “Mạnh Phi.”

Quay đầu nhìn thấy cô, thoáng chốc Mạnh Phi ngây ngẩn cả người. Anh nhìn cô, nói không ra lời. Trong lòng tràn đầy thắc mắc: Sao cô lại đến đây? Đêm nay không phải đi khiêu vũ sao?

Hinh Vũ cười nói: “Hôm nay anh cho em leo cây.”

Mạnh Phi lại ngẩn ngơ, mở miệng hỏi: “Thượng Đông không đi cùng em sao?”

“Anh ấy có đi. Nhưng em đã nói rồi em sẽ cùng anh khiêu vũ. Em còn nghĩ anh sẽ đi.”

Mạnh Phi không lên tiếng. Một người què, khiêu với chả vũ?

Hình Vũ nhìn vẻ mặt cô đơn nặng nề và bất đắt dĩ của anh, cảm thấy tim đau đau, liền nói: “Lần sau đi, lần sau xin anh đừng cho em leo cây.”

Mạnh Phi không đáp. Hinh Vũ nhất thời chẳng biết nói gì nữa. Không khí trong lớp rơi vào trạng thái yên lặng.

Cuối cùng, Mạnh Phi nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Hinh Vũ, em muốn gì?”

“Em muốn cùng anh khiêu vũ.”

“Vì sao?” Có ai muốn khiêu vũ với người què? “Em thương hại anh?”

“Không phải.” Hinh Vũ nhìn chăm chú vào mắt anh. Trong mắt anh là gì? Thương tâm? Đau buồn? Bất lực?

Mạnh Phi rũ mắt xuống, mím môi, kiên quyết tàn nhẫn nói: “Tôi không biết khiêu vũ. Cô cùng Thượng Đông nhảy đi.”

Cả người Hinh Vũ run lên, khó tin nhìn anh, nói không ra lời.

Trong lớp yên tĩnh đến nỗi kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Mạnh Phi chịu không nổi sự tĩnh lặng này, lại không dám nâng mắt lên nhìn cô. Chỉ sợ liếc nhìn cô một cái, anh sẽ sụp đổ. Anh mạnh mẽ đứng lên, nắm cây gậy đang dựa vào tường, vội vã nói: “Xin lỗi, tôi có chuyện, đi trước.”

Hinh Vũ ngạc nhiên nhìn anh tự nhiên đứng dậy, thản nhiên rời đi, cũng không liếc cô lấy một cái.

Cô sững sờ đứng đấy. Từ trước đến giờ chưa bao giờ nhận được sự lạnh nhạt và từ chối thế này. Ngay cả Chu Hiểu Phong, cũng chưa từng đối với cô như vậy. Trong đầu Hinh Vũ trống rỗng. Thương tâm, khổ sở. Mũi nghèn nghẹn, mắt chan chát. Nhưng cô không khóc.

Cô chầm chậm ngồi xuống chỗ Mạnh Phi. Cô không muốn trở về phòng. Ban đêm yên tĩnh như vậy, tình cảm trong lòng đau đớn như vậy, cô chỉ muốn yên tĩnh một mình.

Thân thể an tĩnh lại. Nhưng lòng cô rối loạn phức tạp, khó có thể khống chế.

Không phải chỉ từ chối một điệu nhảy thôi sao? Vì sao cô lại khó chịu như vậy? Cô đang lo lắng gì đây? Lo lắng anh không chỉ từ chối một điệu nhảy?

Cô chỉ muốn như bao cô gái đang ở tuổi thanh xuân khác, khát vọng dưới ánh trăng sáng rõ trong nền nhạc nhẹ nhàng, nhảy với người mình yêu. Không biết nhảy cũng không sao, chỉ cần cùng anh nắm tay ôm nhau. Đó là giấc mộng của cô,giấc mộng ấm áp ngọt ngào. Thế nhưng, giấc mộng này sao lại khó thực hiện như vậy.