Chương 79

Mạnh Phi kiềm chế không cho mình đứng dậy và mở miệng. Kiên trì. Không được. Nếu không, cố gắng trong ba tuần qua đều vô ích.

Vào đêm khu Tây 11 bị cháy, bị xe đạp đâm làm cho mắt cá chân trái anh bị nứt xương nhẹ. Trước đây cũng đã xảy ra vài lần, anh biết rõ mình không thể đi bộ trong hai ba tuần.

Thật ra, dù không thể đi bộ nhưng cũng có thể ở lại trường, bởi vì đã có xe lăn. Chỉ là, anh thật sự rất đau lòng và khó chịu, anh muốn chạy trốn thật xa. Anh cần một nơi và cần thời gian để cho bản thân bình tĩnh lại và quên đi mọi chuyện. Cô xem anh là bạn thân, anh lại yêu cô. Cuối cùng cô quen với Thượng Đông, anh nên vì bọn họ mà vui vẻ, nhưng anh rất đau lòng và ghen tị. Vì vậy anh hiểu rõ, bây giờ, anh cần cứu lấy bản thân mình.

Ở lại trường quá khó khăn, cho nên anh rời đi. Chỉ là anh không nghĩ đến, rời đi càng khó chịu.

Trong ba tuần này, anh sống như cai nghiện ma túy, mỗi ngày đau khổ vùng vẫy, nhớ cô đến phát điên, mong muốn về trường ngay lập tức. Lúc đó anh càng không ngừng tự nói với chính mình, không được mê muội, không được tiếp tục mơ mộng. Nếu không sẽ càng lún càng sâu, vạn kiếp bất phục*.

(*vạn kiếp bất phục ý là muôn đời muôn kiếp không trở lại được)

Anh đã quen yên lặng ở một mình. Anh chưa bao giờ biết, sau khi yêu một người, sẽ càng thêm cô đơn lạnh lẽo.

Cũng may ý chí của anh rất mạnh mẽ, sự kiên nhẫn của anh người khác không thể so. Tuy đau khổ vô cùng, nhưng cuối cùng lý trí cũng chiến thắng tình cảm, chống lại nỗi nhớ cô.

Anh vất vả chịu đựng ba tuần. Trở lại, tiếp tục giữ khoảng cách với cô. Trải qua trăm cay nghìn đắng, nhất định không thể xảy ra chuyện kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Anh im lặng, Hinh Vũ không có lý do ở lại. Cô cúi đầu rũ mắt xuống, nhìn sách trong tay nói: “Cảm ơn. Em đi đây.”

Trong lòng Mạnh Phi khó nhịn được đau đớn chua xót, nói không ra lời.

Hinh Vũ đi tới cửa, đột nhiên quay đầu lại, không chút suy nghĩ nói: “Lần sau rời trường, anh hãy nói một tiếng, có được không?” Cho dù thế nào, bây giờ anh đã trở lại trường. Chỉ là, cảm giác không biết chờ đợi đến ngày nào, thật sự rất đau khổ giày vò, cô không muốn có cảm giác này một lần nào nữa.

Nhìn nét mặt cô tủi thân và đau buồn, trong nháy mắt Mạnh Phi sụp đổ, nói ra, “Được.”

Được? Anh nói được? Anh sao có thể nói được? Thế nhưng, anh sao có thể nói không? Anh sao có thể đối với gương mặt tươi sáng cùng đôi mắt trong veo sáng ngời mà nói không? Làm sao có thể nói không với nét mặt tủi thân và đau buồn của cô?

Hinh Vũ lập tức nở nụ cười rực rỡ. Đây mới là anh. Tất cả chuyện vừa rồi cô sẽ không để tâm.

Nhìn gương mặt cô tươi cười rạng rỡ, trong lòng Mạnh Phi nhiều cảm xúc đan xen lẫn lộn, vừa vì thấy cô vui vẻ mà vui vẻ, vừa vì chính mình thất bại mà lòng chua xót. Anh tự an ủi mình, nếu đã không tránh khỏi, lại không thể chống cự, hay là thử làm bạn với cô. Cho dù chính mình khổ và mệt mỏi, cũng không vấn đề gì, chỉ cần cô vui vẻ là được.

Hai tuần sau, Hinh Vũ đi ngang qua lớp chuyên ngành 3, nhìn thấy Mạnh Phi đang ở bên trong.

Hăng hái bừng lên, lập tức kéo Nhược Thanh đi vào.

Mấy người phòng 205 tập hợp lại, mọi người nói chuyện rất vui vẻ.

Nói về vũ hội, Thượng Đông hỏi: “Cuối tuần này hai phòng chúng ta đi không?”

Nhược Thanh nói “Được”, lôi kéo Hinh Vũ.

Hinh Vũ cũng nói: “Được.”

Thượng Đông mặt mày hớn hở. Mong chờ đã lâu, cuối cùng cũng được.

Đột nhiên Hinh Vũ hỏi Mạnh Phi: “Anh cũng sẽ đi phải không?”

Đương nhiên là không. Mạnh Phí tự giễu nói: “Ai sẽ nhảy với anh?”

“Em.” Hinh Vũ nhìn vào mắt anh nói.

Mạnh Phi im lặng nhìn cô, đôi mắt sâu không đáy.

Thượng Đông nói: “Chúng ta quyết định như vậy đi, tối thứ bảy 8 giờ, bọn anh ở nhà xe chờ các em.”

Buổi tối thứ bảy, bốn người phòng 528 rất để tâm lựa chọn quần áo. Thu Hồng mặc bộ đồ tốt nhất cô ấy có. Giai Tuệ chọn bộ đồ cô ấy thích nhất. Nhược Thanh thay đổi một lần. Hinh Vũ đổi đi đổi lại ba lần, còn chưa thấy hài lòng. Nhưng mà, không tiện đổi thêm lần nữa, vì Nhược Thanh, Thu Hồng và Giai Tuệ đã sớm chuẩn bị xong, ngồi ở đó chờ cô.

Mọi người cùng nhau đi xuống lầu.

Trước cửa nhà xe, chỉ có ba người phòng 205 đang chờ.

Hinh Vũ thấy vô cùng thất vọng. Giả vờ vô ý hỏi: “Mạnh Phi đâu?”

Triết Bình nói: “Cậu ấy nói có việc phải lên lớp.”

Thượng Đông nhìn cô, “Hinh Vũ, anh biết em có lòng tốt mời cậu ấy. Nhưng dù sao cậu ấy cũng bất tiện. Chúng ta không nên miễn cưỡng cậu ấy.”

Hinh Vũ im lặng không nói. Không phải em mời anh ấy chỉ vì lòng tốt.

Cô muốn khiêu vũ với anh. Cô chỉ muốn khiêu vũ với anh. Danh chính ngôn thuận ôm nhau gần nhau. Cô biết chân anh bất tiện. Thế nhưng cô không quan tâm. Cô không cần khiêu vũ tung tăng như mọi người, cô chỉ cần cùng anh chậm rãi đi vài bước, dùng nhịp điệu của họ, nhảy theo điệu múa của họ. Quan trọng là… tay trong tay, mặt đối mặt, cảm nhận nhiệt độ trên người anh, cảm nhận hơi thở anh.