Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tháng Ngày Tươi Sáng

Chương 77

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đèn đường xa xôi lờ mờ, lại bị những lá ngô đồng dày đặc dưới đất ngăn trở, trên đường cái tối đen như mực.

Chậm rãi đi trên đường cái. Một chiếc xe đạp chạy như bay tới. Lòng anh đang rối loạn, không chú ý đến.

Xe đạp phanh lại không kịp, “Ầm” một cái đâm vào anh. Anh ngã rầm xuống đất, hai cây nạng văng ra thật xa.

Lúc ngã xuống. Phần còn lại của chân bị cụt đập mạnh xuống đất, anh đau đến cả người run rẩy, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống. Đồng thời mắt cá chân trái truyền đến từng cơn đau nhức dữ dội.

Nam sinh đạp xe đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc. Nhìn vẻ mặt đoán được cậu ta vừa nghe tin hỏa hoạn, từ phía đông chạy tới đây.

Nhìn thấy thân thể Mạnh Phi tàn tật, vẻ mặt nam sinh kia áy náy, đồng tình. Đưa tay muốn đỡ anh đứng dậy..., “Xin lỗi cậu, bạn thân, bạn gái tớ ở khu Tây 11. Tớ sốt ruột.”

Mạnh Phi ngồi dưới đất, đau đến mức mặt trắng bệch, nói không ra lời.

Nam sinh nhặt hai cây nạng lên để bên cạnh anh, thở dài, “Chuyện này, cậu đến xem làm gì?”

Trong lòng Mạnh Phi vô cùng bi thương. Đúng vậy, mày đến xem làm gì! Cắn răng nhìn nam sinh xua xua tay, “Cậu đi đi.”

Nam sinh nói xin lỗi một lần nữa, rồi nhanh chóng rời đi.

Chân trái và phần còn lại của chân bị cụt đau đớn muốn chết, nhưng so ra lại không đau đớn bằng lòng anh. Mạnh Phi ngồi dưới đất, ban đêm vào cuối thu, trên mặt đất và trong lòng giá lạnh như nhau.

Anh chống nạng, cố gắng đứng lên. Chân trái đau nhức dữ dội, gần như không đứng thẳng được. Khi từng bước một đi về khu Tây 4, càng đau đến tê tâm liệt phế. Anh biết rõ, nhất định xương đã bị nứt rồi.

Về đến khu Tây 4, anh ở đại sảnh gọi điện thoại nói ngắn gọn. Sau đó chịu đựng đau nhức dữ dội, gắng gượng trở về phòng 205, thả mình ngã trên giường, kéo rèm, nằm bất động.

Nước mắt, cuối cùng không nhịn được, theo gò má chảy xuống…

Mạnh Phi nằm xuống không lâu, thì Thượng Đông và Triết Bình về, vừa đúng lúc đến giờ tắt đèn.

Thượng Đông không thấy buồn ngủ, vui vẻ chuyện trò. Đầu tiên nói về trận hỏa hoạn đêm nay, nghe nói là lén dùng bếp rượu cồn rồi bị đổ trong phòng, sau đó nói về hoạt động bóng đá bóng rổ, cuối cùng không biết thế nào còn nói đến chuyện khi còn bé có lần lén đi bơi sông Hoàng Hà, bị bố phát hiện, đánh cho một trận.

Cậu ta nói liên tục. Thỉnh thoảng Triết Bình thêm vào một câu. Từ đầu đến cuối Mạnh Phi không mở miệng nói câu nào. Anh vốn là người trầm mặc ít nói, hôm nay so với bình thường yên lặng hơn, Thượng Đông và Triết Bình không để ý lắm.

Nói một hồi, khó lắm Thượng Đông mới yên tĩnh vài giây, đột nhiên lại nhìn ngoài cửa số nói: “Các cậu có cảm thấy tối nay sao rất sáng hay không?”

Triết Bình trả lời: “Không,” nói tiếp, “Hôm nay sao cậu văn thơ vậy? Bị sốt sao?”

Thượng Đông cười ha ha, “Đúng là tớ cảm thấy đêm nay sao trên trời vô cùng đẹp.” Bởi vì cái ôm kia, đến bây giờ anh ta vẫn còn xao động không thôi, có thể nghe được tiếng tim đập của mình, cho nên anh ta chỉ có thể không ngừng nói chuyện.

Vê sau Triết Bình ngủ trước. Thượng Đông trằn trọc đến nửa đêm.

Thể xác và tinh thần của Mạnh Phi như bị lửa thiêu, cả đêm không ngủ nổi.

Anh không kiềm chế được mà yêu cô. Anh đánh mất hết lý trí mà yêu cô. Bây giờ phát hiện ra, yêu cô rất khó, không yêu cô càng khó hơn.

Nếu như anh không yêu cô, thì thật là tốt!

Không biết từ lúc nào, anh đối với Thượng Đông, từ tươi cười cổ vũ đến khóc rồi ghen tị? Thật buồn cười làm sao, anh làm sao có thể so với Thượng Đông?

Đương đoạn bất đoạn, phản thụ kỳ loạn*. Anh có thể trách ai? Bây giờ, bọn họ đã quen nhau. Anh thực sự đã hết hy vọng nên chết tâm thu lại tâm tư, không thể giống như thiêu thân lao đầu vào lửa được…

(* Đương đoạn bất đoạn, phản thụ kỳ loạn ý là Không quyết đoán cứ do dự sẽ sinh ra hậu hoạn.)

Vài ngày sau Hinh Vũ mới biết Mạnh Phi không ở trong trường.

Tối anh không thường đến lớp chuyên ngành. Thời gian, địa điểm học của hai người họ không giống nhau, nhưng trước kia sẽ thỉnh thoảng tình cờ gặp nhau ở chỗ này. Đôi khi cô chỉ cần thấy bóng dáng mảnh khảnh thong dong của anh ở xa xa, cô cũng có thể vui vẻ mấy ngày.

Chỉ có lần này, đã rất nhiều ngày, ngay cả bóng người cũng không thấy. Hinh Vũ càng ngày càng nhớ anh, rất muốn gặp anh.

Nếu là trước kia, cô sẽ giả vờ như vô ý hỏi Thượng Đông, Nhược Thanh. Nhưng bây giờ, có tật giật mình nên cô không dám hỏi.

Cô đối với Mạnh Phi là hết lòng cảm mến. Cô cũng biết, trong một tuần nằm viện và hai tuần cuối kỳ nghỉ hè cùng nhau bầu bạn, đáy lòng cô có cái gì đó đã thay đổi.

Cô muốn đi tìm anh, nhưng cảm thấy không hay lắm. Vì sao không hay lắm? Cô cũng không biết. Nhưng mà vẫn muốn đi tìm anh.
« Chương TrướcChương Tiếp »