Chương 76

Xung quanh nhiều người té ngã. Thậm chí có người lăn xuống cầu thang. May mà Hinh Vũ dựa vào lan can cầu thang. Cô cố gắng cuộn thân thể lại, tay trái nắm chặt lan can, tay phải đặt sau gáy, bảo vệ đầu.

Giẫm đạp tiếp tục kéo dài thêm mấy phút mới hết. Cám ơn trời không nghiêm trọng lắm. Vì cửa cầu thang mỗi tầng đều mở rộng nối liền với hành lang.

Hinh Vũ may mắn chỉ bị vết thương nhỏ ngoài da. Thế nhưng cô bị hoảng sợ cực độ. Nhà cô giáo dục rất nghiêm, nhưng lại được nuông chiều từ bé đến lớn. Chưa bao giờ bị nếm qua đau khổ, nhận được dày vò. Hôm nay là lần đầu tiên, uất ức đến nỗi nước mắt kìm không được chảy xuống.

Chạy ra khỏi khu Tây 11, bên ngoài khắp nơi là người đang đứng đấy, còn có hai chiếc xe cứu hỏa. Hinh Vũ chịu đựng đau đớn, đi về phía bên phải, tìm một góc hẻo lánh đứng lại. Nhược Thanh các cô đi ra trước cô, có lẽ không có chuyện gì.

Thượng Đông một hơi chạy thẳng đến khu Tây 11, trông thấy trên đường nhỏ phía trước nữ sinh đứng đầy khắp nơi. Lòng anh ta như lửa đốt, bắt đầu nhìn xung quanh tìm người.

Anh ta tìm mãi cũng không tìm thấy, lại không ngừng nghe thấy mọi người nói “Trận hỏa hoạn này thật lớn”, “Khói thật nhiều”, “Giẫm đạp té ngã”, “Có người bị thương”… Anh ta vội đến muốn khóc.

Cuối cùng, bọn họ gần như đồng thời nhìn thấy đối phương.

Hinh Vũ nhìn anh ta, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ, đầy quan tâm, không kịp giấu đi, vừa nhìn là thấy. Trong lòng cô ấm áp.

Thượng Đông nhìn cô, một mình đứng trong góc tường, tóc tai toán loạn, trong mắt đầy nước mắt.

Tim anh ta một trận co rút. Tiến lên, không chút suy nghĩ, kéo cô vào lòng.

Lo lắng chết anh ta. Anh ta ôm thật chặt, mừng đến chảy nước mắt.

Thân hình Thượng Đông cao lớn, l*иg ngực dày rộng, cánh tay rắn chắc. Cái ôm của anh ta vững vàng mạnh mẽ. Hinh Vũ còn chưa kịp phản ứng, đã bị kéo vào một cái ôm ấm áp. Cô cảm thấy không thở nổi.

Cô nhẹ nhàng giãy giụa, nhưng không thể nhúc nhích chút nào.

Thu Hồng đứng ở nhà xe đối diện, lẳng lặng nhìn bọn họ, trong lòng có chút chua xót. Ngay cả khói không chút nào ảnh hưởng đến cô ấy, nhưng đã có Thượng Đông đau lòng sốt ruột thành bộ dạng như vậy. Mà cô ta, chỉ sợ đã bị bỏng, cũng sẽ không có ai đau lòng. Vì sao thế giới này không công bằng như thế?

Bảy tám phút trước, ở phòng 205 khu Tây 4, Thượng Đông, Mạnh Phi và Triết Bình đang nói chuyện. Văn Kiệt đang đi chung với bạn gái.

Đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe cứu hỏa xa xa bên ngoài, cùng với tiếng ồn ào trên hành lang.

Thượng Đông đi ra ngoài, chưa đến vài giây chạy về hét to, “Triết Bình, là khu Tây 11”, rồi chạy xông ra ngoài. Triết Bình theo sau chạy ra ngoài.

Trong đầu Mạnh Phi trống rỗng, chống nạng đứng lên, tay chân luống cuống đi ra ngoài.

Dọc trên đường đi, anh chỉ có một ý niệm trong đầu, cô nhất định đừng có chuyện gì. Bởi vì căng thẳng mà thân thể anh run run.

Anh bước đi vội vàng lại cẩn thận. Nhanh chóng di chuyển hai cây nạng, đồng thời cố gắng hết mức duy trì giữ vững thân thể. Anh càng không ngừng tự nói với mình, nhất định không được ngã.

Vội vàng hấp tấp lại run run rẩy rẩy đi qua khu Tây 4, Tây 2, xuyên qua đường lớn, lại đi một đoạn đường, sau đó lên sáu bậc thềm đá.

Bước lên thềm đá cuối cùng, trước mặt là khu Tây 11 và hai chiếc xe cứu hỏa trên con đường nhỏ. Rất nhiều người đứng dưới đèn đường lờ mờ.

Anh liền nhìn thấy, ở phía trước cách đó không xa, Thượng Đông đang ôm chặt Hinh Vũ trong ngực.

Tim giống như bị người bóp chặt, hô hấp khó khăn. Sau đó nghe được âm thanh trái tim mình vỡ thành từng mảnh rõ ràng. Hóa ra, trong câu chuyện này, đã có nam chính.

Ngay lập tức tỉnh táo lại. Mày đang làm gì? Mày đến làm gì? Cuống quít xoay người, càng thêm hoảng loạng bước xuống bậc thềm.

Thượng Đông cúi đầu nhìn Hinh Vũ trong ngực, giây phút này hạnh phúc không thể tưởng.

Thân thể Hinh Vũ giãy dụa, vẫn không thể nhúc nhích, chỉ có thể gọi anh ta, “Thượng Đông.”

Thượng Đông lúc này mới phục hồi lại tinh thần, cánh tay buông lỏng.

Hinh Vũ giãy dụa thoát khỏi ngực Thượng Đông, “Em không sao, cảm ơn anh.”

Thượng Đông nhìn mặt cô, nghĩ đến cái ôm vừa rồi, trong lòng rung động không thôi.

Mạnh Phi xuống bậc thềm, thân thể run rẩy. Anh cắn chặt môi dưới, tự nói với mình, không được ngã, nhất định không được ngã.

Trên đường về càng thêm vất vả. Trong lòng cay đắng đau đớn không chịu nổi. Nếu anh đến trước, tìm thấy cô trước, bây giờ người ôm cô hẳn là anh phải không?

Nhưng, nhưng anh sao có thể đến trước Thượng Đông? Cho dù anh có đến trước, sao anh có thể ôm cô?

Thật buồn cười, đúng là tự mình đa tình, đến rồi, thì thế nào?

Giờ phút này, anh vô cùng căm ghét hai cây nạng dưới nách mình, căm ghét thân thể tàn tật này, trong lòng sự đau đớn đạt đến đỉnh điểm.