Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tháng Ngày Tươi Sáng

Chương 74

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Mệt không?”

“Rất tốt.”

Lời nói ngắn gọn như vậy bọn họ đã nói hơn mười lần. Cách đây không bao lâu, cô nhất định kéo anh ngồi xuống, cô nói mình mệt rồi, anh với em nghỉ ngơi một chút; em khát, anh với em đi uống gì đi…

Trong lòng Mạnh Phi ấm áp, mấy lần cảm động đến muốn khóc. Đặc biệt khi xuống cầu thang ra khỏi Trung Nam, anh thấy không ổn, thân thể nhói lên, lập tức có một bàn tay nhỏ bé đỡ lấy cánh tay phải đang chống nạng của anh. Cô nắm rất chặt, sức mạnh cùng ấm áp theo cánh tay truyền đến tim, khiến anh run rẩy. Cô nắm vài giây, cho đến khi anh đứng vững, mới buông tay ra. Hai người đều không nói gì. Tại thời điểm đó, anh hy vọng dường nào, sau này cô vẫn luôn bên mình.

Khi mua mọi thứ xong, cô thật sự mời anh đến một quán ăn ở Tư Môn Khẩu ăn cơm. Cười tươi như hoa, nói hai lần, “Mạnh Phi, cảm ơn anh, thực sự cảm ơn anh.”

Mạnh Phi nhìn nụ cười rực rỡ trên mặt cô, tim khẽ động, sau đó như một nụ hoa nở bung ra. Hinh Vũ, cảm ơn em, rất cảm ơn em.

Trước khai giảng hai ngày, lượng lớn sinh viên trở về trường. Vườn trường vắng vẻ lập tức náo nhiệt lên.

Mạnh Phi nói với Hinh Vũ, anh đã giúp giáo sư Chung hoàn thành bản thiết kế. Còn có, Thượng Đông đã quay lại.

Bọn họ không đi lớp chuyên ngành nữa, tất cả chuẩn bị cho khai giảng, chủ yếu là chuẩn bị tinh thần.

Mặc dù buồn vì chuyện anh hai, nhưng Hinh Vũ rất vui khi quay về trường sớm. Vì cô rất may mắn, Mạnh Phi có hạng mục phải thiết kế nên cũng trở về trường sớm.

Cô phát hiện, từ khi mới bắt đầu quý mến dung mạo, tài năng, tính tình, tác phong của anh, càng về sau càng thích anh kiên cường, trầm tĩnh, dịu dàng, hiền lành, đến bây giờ đã không biết làm thế nào để diễn tả bằng lời. Cô chỉ biết là, cô càng ngày càng thích anh. Đôi mắt của anh, làm cô tan chảy.

Bất luận là chống gậy, hay chống nạng, hoặc là ngồi xe lăn, hình ảnh anh ung dung tao nhã đã đi vào tim cô. Anh không trọn vẹn, nhưng anh tốt đẹp nhất. Anh khiến tim cô đập, lại để cô phải đau lòng, khiến cô hạnh phúc, lại để cô thương cảm. Cô không khỏi căng thẳng, anh sẽ thích cô sao?

Cho dù thế nào, Hinh Vũ cảm ơn Thượng Đông, cảm ơn Nhược Thanh, cảm ơn hữu nghị phòng, cảm ơn số phận, cho cô biết anh.

Năm học mới, cô phải học thật giỏi. Ngoài ra, mong muốn thường xuyên có thể nhìn thấy anh…

Mạnh Phi phải chuẩn bị tinh thần đối mặt với nhiều khó khăn. Anh phát hiện mọi chuyện đã bắt đầu vượt quá tầm kiểm soát, anh bắt đầu sợ hãi.

Đương nhiên anh sẽ không nói gì với cô. Anh sẽ không nói gì với bất kỳ người nào.

Thế nhưng, anh ngày đêm mong nhớ cô càng ngày càng mãnh liệt, anh mơ về cô càng ngày càng nhiều.

Trong mơ cô cười gọi tên anh “Mạnh Phi”, anh cũng gọi tên cô “Hinh Vũ”. Anh lo lắng, nếu như kêu ra thành tiếng thì làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Vừa nhập học, phòng ký túc xá được sắp xếp lại. Phòng cô chuyển xuống hai tầng, từ phòng 703 thành phòng 528.

Ngóng trông thoát khỏi tầng 7, trông mong suốt một năm. Chuyển xuống được nửa ngày, các cô liền hối hận.

Phòng 528 gần cuối hành lang, đi cầu thang, toilet và nơi tắm rửa đều phải đi rất xa, thật không bằng phòng 703, chí ít cách những nơi đó rất gần. Cuối cùng bây giờ cũng hiểu rõ “Phải thận trọng khi cầu nguyện” là có ý nghĩa gì.

Không còn cách nào khác, sống đâu thì quen đấy. Có điều, kể từ bây giờ mọi người bắt đầu cầu nguyện, hy vọng sang năm sẽ chuyển đến phòng 301.

Sân trường vào tháng 9, hương hoa quế vàng thơm nhẹ nhàng thoang thoảng, khung cảnh tràn đầy sắc thu. Hai bên đường lớn lá cây ngô đồng ào ào rơi xuống nhuộm một màu vàng óng ánh, cảnh vật đẹp như tranh vẽ.

Các cô đã là sinh viên đại học năm thứ 2, đương nhiên sẽ không hào hứng như trước mà bình tĩnh và yên lặng hơn. Đi qua sân thể dục, thấy sinh viên mới được huấn luyện quân sự, trong lòng không khỏi hoài niệm. Dường như mới ngày hôm qua, các cô vẫn còn ngây ngô như vậy.

Trong thời gian nghỉ hè, Nhược Thanh và Triết Bình đã chính thức xác định quan hệ yêu đương, vừa trở về liền nói cho Hinh Vũ biết. Hinh Vũ rất mừng cho cô.

Nhược Thanh nói: “Năm hai đại học rồi, việc học có lẽ không bận rộn như năm nhất. Cậu cũng nói chuyện yêu đương đi.”

Hinh Vũ cười, “Tớ không gấp.” Đúng, cô đã thích một người, nhưng cô không biết anh có thích cô như cô thích anh không.

Sau khi khai giảng ba ngày, Thượng Đông và Triết Bình có đi đến phòng 528 một lần, mang đến một ít đặc sản tỉnh Hà Nam. Phòng 528 đổ hết đồ ăn trong túi chiêu đãi các anh. Mọi người cùng nhau tán gẫu, rất vui vẻ.

Thượng Đông và Triết Bình vô tình nhắc đến, đại học H thật ra rất nhiều hoạt động, khiêu vũ, trượt băng, tennis. Nếu các cô muốn học, bọn họ sẽ vui vẻ chỉ dạy.

Nhược Thanh cảm thấy rất thích thú, líu ríu hỏi nhiều vấn đề. Hinh Vũ cười cười, từ chối cho ý kiến.
« Chương TrướcChương Tiếp »