Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tháng Ngày Tươi Sáng

Chương 73

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mạnh Phi biết cô lo lắng gì, trong lòng ấm áp.

Hai người cùng đi ra cửa.

Ở đầu cầu thang, không nói gì. Mạnh Phi đưa nạng trái cho cô. Sau đó tay trái vịn lan can cầu thang, tay phải chống nạng, từng bước một, cẩn thận xuống lầu.

Hinh Vũ đi ở bên phải anh, trước anh hai bước.

Xuống được hai tầng, cô hỏi: “Anh có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”

Một cô gái dịu dàng lại biết quan tâm dường nào.

Mạnh Phi lắc đầu, “Không sao.”

Ra khỏi khu Tây 11, cách ngã tư đường không xa là quầy bán đồ ăn vặt. Hinh Vũ mua hai hộp sữa chua để lạnh, chuẩn bị trả tiền.

Mạnh Phi nói: “Để anh.”

Hinh Vũ cười, “Lúc em nằm viện ăn uống của anh bao nhiêu rồi? Bây giờ đến lượt em trả.”

“Ừ, để anh tính lại xem…” Mạnh Phi nghiêng đầu như đang tính số tiền.

Nhìn bên mặt đẹp vô cùng của anh, Hinh Vũ “Ha ha” cười ra tiếng, “Đừng tính thiếu. Tính cả vốn lẫn lời, em mời anh ăn đến khi khai giảng.”

Tới hẳn hai tuần đó! Mạnh Phi vui vẻ đến muốn ngất xỉu.

Những ngày sau, là thời gian đẹp nhất của bọn họ. Trong trường học gần như không có ai. Càng không có người trong lớp chuyên ngành. Mỗi ngày bọn họ gặp nhau ở lớp chuyên ngành 3.

Khi Mạnh Phi làm “Thiết kế” của giáo sư Chung, thì Hinh Vũ ở bên cạnh vẽ.

Có khi, hai người giống như tâm trí tương thông, đang vẽ thì cùng lúc ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn nhau, cười cười, không nói lời nào, sau đó từng người vùi đầu vào vẽ tiếp.

Có khi, Hinh Vũ vẽ xong một bộ phận, gọi anh qua xem. Anh liền chống nạng đến xem một chút, chỉ điểm cho cô.

Có khi, Hinh Vũ nhảy đến bên cạnh bàn anh, chống cằm nhìn anh vẽ. Luôn bị gương mặt anh tuấn, nét mặt chuyên tâm, đôi mắt mơ màng của anh làm say mê đến thần hồn điên đảo.

Biết anh không thể đứng lâu ngồi lâu, cô như cái đồng hồ báo thức nhỏ, đúng giờ liền ầm ĩ, “Chúng ta nghỉ ngơi một chút nhé?” “Anh theo em xuống dưới một chút đi, có được không?” “Anh có muốn uống gì không?” Cô đem thùng đá nhỏ và toàn bộ đồ uống đến lớp chuyên ngành.

Trong tim Mạnh Phi lúc nào cũng có dòng nước ấm chảy qua.

Bọn họ cùng nhau đọc sách, cùng nhau nói chuyện. Trong nước ngoài nước, trên trời dưới đất, văn học, âm nhạc, kiến trúc, hội họa… không đề tài nào mà không nói.

Bọn họ cùng đi ra ngoài trường uống canh gà.

Bọn họ cùng đi đến phòng thí nghiệm Nhiệt Thái hái trộm hoa sơn chi.



Bọn họ rất ít khi cười ha ha, nhưng vô cùng vui vẻ, cảm thấy cuộc sống thật hạnh phúc tươi đẹp.

Bọn họ đều tự nhủ, chúng tôi là bạn thân, này thì có sao chứ.

Mấy ngày trước khai giảng, Hinh Vũ nói: “Ngày mai em muốn đến Trung Nam mua đồ.”

Mạnh Phi nhìn cô, không nói lời nào. Khu thương mại Trung Nam luôn đông người qua lại.

“Một mình em đi rất chán. Anh đi với em đi, có được không?”

Mạnh Phi còn chưa lên tiếng. Tuy nói là cuối tháng 8, như khí trời còn vô cùng nóng bức, anh vẫn không thể mang chân giả.

“Bên cạnh Trung Nam là nhà sách Tân Hoa. Chúng ta có thể đến cửa hàng sách dạo chơi, sau đó em mời anh ăn cơm.” Hinh Vũ tiếp tục đề nghị.

Nhìn đôi mắt sáng rỡ như sao tràn ngập mong đợi của cô, Mạnh Phi khẽ cắn môi, nhắc nhở cô, “Bên ngoài không giống như ở trường.” Trường học là một tháp ngà, hơn nữa là một tháp ngà trống rỗng. Bên ngoài xã hội tốt xấu lẫn lộn, mọi người càng không kiêng nể gì cả. Anh đã quen với các loại ánh mắt, chỉ là không muốn cô phải đối mặt.

“Em biết.” Hinh Vũ trả lời rõ ràng.

Nhìn mắt cô trong suốt mà kiên định, Mạnh Phi nghe được mình trả lời: “Được.” Cô không để ý, anh cần gì phải để ý?

Ngày đó ở Tư Môn Khẩu, hai người từ trên taxi xuống. Mạnh Phi chống nạng, chậm rãi đi cùng Hinh Vũ.

Trên đường đi, nhiều người quay đầu lại chỉ trỏ, xì xào bàn tán.

Hinh Vũ làm như không thấy. Rất nhanh, cảm giác được Mạnh Phi bên cạnh không được tự nhiên, cô nhìn vào mắt anh nói: “Bọn họ chưa thấy qua trai đẹp gái xinh.”

Mạnh Phi cười khẽ, sự cay đắng khẩn trương trong lòng được quét đi sạch sẽ. Cô thật sự không để ý chút nào.

Ở Trung Nam, Hinh Vũ mua vài vật dụng hàng ngày. Thông thường những thứ này cửa hàng trong trường đều có. Mạnh Phi phát hiện sự quan tâm của cô.

Khi mua xà phòng thơm, cô cầm lấy một cục, chính mình ngửi ngửi, sau đó đưa đến mũi Mạnh Phi, mỉm cười nói: “Em thích mùi này. Ngửi có thơm hay không?”

Nhìn khuôn mặt cô tươi cười trong trẻo, Mạnh Phi gật gật đầu. Bây giờ, anh cảm thấy trong không khí đều là mùi hương dễ chịu này.

Hinh Vũ muốn mua áo sơ mi, kêu Mạnh Phi cho cô ý kiến.

“Anh?” Mạnh Phi vô cùng ngạc nhiên.

“Đúng vậy, em cảm thấy anh có thẩm mỹ rất tốt.” Hinh Vũ ăn ngay nói thật.

Mạnh Phi ngây người. Trong lòng thoáng chốc tràn ngập niềm vui sướиɠ. Đây là lời khen tốt nhất anh nghe từ trước đến nay.

Ngày đó ở Trung Nam, Mạnh Phi không mua gì, nhưng ở nhà sách mua mấy quyển sách. Hinh Vũ cũng mua mấy quyển.
« Chương TrướcChương Tiếp »