Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tháng Ngày Tươi Sáng

Chương 71

« Chương TrướcChương Tiếp »
Các kỳ nghỉ hai năm trước, anh từ Vũ Hán về, trước sau như một, đọc sách vẽ tranh, trầm tĩnh lãnh đạm.

Chẳng qua là, kỳ nghỉ đông năm nay, anh hơi khác lạ. Có khi dì Trần thấy anh ngẩn người xuất thần, hay làm chuyện gì mà quên ngừng lại.

Đến kỳ nghỉ hè này, càng rõ ràng hơn.

Vào tháng năm, người làm vườn đột nhiên đổi toàn bộ cây hoa hồng và hoa lan quý ở vườn sau thành cây sơn chi.

Dì Trần hỏi, người làm vườn nói: “Bà chủ căn dặn, nói tam thiếu gia thích hoa sơn chi.”

Dì Trần một tay nuôi lớn tam thiếu gia, không biết anh thích hoa sơn chi. Bà thậm chí còn không biết tam thiếu gia thích hoa gì. Anh cũng không thường ra vườn hoa sân sau. Chưa từng đi xem hoa hồng và hoa lan ở đó.

Thế nhưng, nghỉ hè này bà phát hiện, tam thiếu gia thích hoa sơn chi. Mỗi sáng sớm ngủ dậy, chuyện thứ nhất, là đến sân sau hái hoa.

Dì Trần nhìn hai tay anh chống nạng, sương sớm khiến người anh ẩm ướt, nói với anh để bà đi hái. Anh cười từ chối nhã nhặn, không sao, để con tự mình hái.

Khắp nơi trong nhà đều là hoa sơn chi anh để. Mùi thơm bốn phía trong phòng ngoài phòng. Tam thiếu gia còn đặc biệt dặn bà mua một cái bát sứ hoa hồng màu trắng để những đóa hoa này.

Nhiều lần, dì Trần thấy tam thiếu gia ngẩn người nhìn điện thoại trong phòng khách. Không biết anh đang đợi điện thoại của ai, hay muốn gọi điện thoại.

Có hai lần, anh còn kiểm tra đầu cắm điện thoại, lại cầm lấy ống nghe lên nghe thử, hình như kiểm tra xem điện thoại có bị hỏng không.

Anh rất ít đi ra ngoài. Kỳ nghỉ này, đi ra ngoài hai lần, vừa trở về vào cửa liền hỏi: “Dì Trần, hôm nay trong nhà có điện thoại không?”

“Không có.” Cứ như vậy, dì Trần biết rõ, tam thiếu gia đang đợi điện thoại.

Là cuộc điện thoại này sao?

“Alo?” Mạnh Phi cầm điện thoại lên, tim đập thình thịch, cô có đang nghe không?

“Mạnh Phi?” Vừa nghe giọng nói dịu dàng trong vắt của anh, tim Hinh Vũ bắt đầu đập mãnh liệt. Cô gọi một tiếng Mạnh Phi, dường như muốn xác nhận có phải là anh không.

“Hinh Vũ?” Mạnh Phi cũng giống như vậy.

“Ừ,” Hinh Vũ nở nụ cười.

Mạnh Phi cũng cười. Im hơi lặng tiếng. Rất vui mừng, mắt rõ ràng hơi ướt. Mỗi ngày anh đều muốn gọi điện thoại cho cô. Nhưng mà, cuối cùng lý trí cũng chiến thắng xúc động nhất thời. Mỗi ngày anh đều hy vọng nhận được điện thoại của cô. Hiện giờ ông trời cuối cùng cũng quan tâm đến anh.

“Kỳ nghỉ trôi qua như thế nào?”

“Khá tốt.” Nhưng rất nhớ em.

“Mỗi ngày anh làm gì?”

Nhớ em. “Vẽ, đọc sách. Em thì sao?”

“Đọc sách, vẽ.” Còn nhớ anh.

Hai người không biết nói gì nữa.

“Ừ… Mạnh Phi, em có thể nhờ anh giúp một việc lớn được không?”

“Em nói đi.”

“Vốn kỳ nghỉ này muốn đọc 《 Lịch sử kiến trúc phương Tây 》, nhưng mà ở Quảng Châu không mua được. Nếu như Thành Đô có, anh có thể mua giúp em một quyển không?” Hinh Vũ nhìn trên bàn 《 Lịch sử kiến trúc phương Tây 》, mặt hơi hồng. May mà anh không nhìn thấy.

“Được. Còn muốn mua sách gì nữa không.”

“Chỉ quyển này thôi.”

Hai người lại im lặng.

Hinh Vũ suy nghĩ hồi lâu, “Cảm ơn anh.”

“Không cần cảm ơn.”

Giọng nói anh thật dễ nghe.

Sau đó Hinh Vũ nói một câu, “Em nghĩ sẽ quay về trường sớm,” Nói xong chính mình cũng bị dọa.

“Tại sao?”

Hinh Vũ hơi hối hận. Sao lại không nhịn được đây? Không có cách nào, chỉ có thể nói: “Trong nhà xảy ra chút chuyện, ở lại thấy rất khó chịu.”

Mạnh Phi nghe ra giọng nói cô rất buồn, trong lòng không hiểu sao thấy đau lòng. Anh muốn hỏi là chuyện gì, nhưng cố gắng kiềm chế. Cô muốn nói sẽ nói.

Nhưng cô không nói. Cô chỉ nói: “Em không làm phiền nữa. Cảm ơn anh.”

Không phiền chút nào. “Không cần khách sáo.”

Dì Trần nhìn tam thiếu gia cúp điện thoại, ngồi trong phòng khách, vẫn không động đậy. Dường như hồn của anh bay đi nơi xa xôi, dường như trên mặt mang theo nụ cười.

Đôi mắt dì Trần liền ươn ướt. Đã mười năm, chưa từng thấy tam thiếu gia vui vẻ như thế, mỉm cười như vậy!

Bà có thể khẳng định, tam thiếu gia đang chờ, chính là cuộc điện thoại này.

Buổi tối, dì Trần nghe được ông chủ, bà chủ và tam thiếu gia ở trong phòng khách nói chuyện. Giọng bọn họ hơi lớn. Giống như ba năm trước, lớn tiếng nói, vì chuyện tam thiếu gia đi học ở Vũ Hán. Cẩn thận nghe, tối này là vì tam thiếu gia muốn quay về trường sớm.

“Tại sao?” Ông chủ hỏi.

“Hạng mục thiết kế này con cảm thấy rất hứng thú.”

“Tháng 8 ở Vũ Hán rất nóng có thể chết người. Không được.”

“Vũ Hán 7 triệu người ngày hè đều qua như nhau.”

“Nhưng rất nóng…”

“Con không mang chân giả là được. Nếu ký túc xá quá nóng, con có thể ở nhà khách của trường.”

“Con hoàn toàn không cần phải… đi tham gia thiết kế đó,” Giọng nói ông chủ vang lên, “Muốn thiết kế, đến công ty giúp ba.”

“Con rất thích hạng mục này,” Giọng nói tam thiếu gia vô cùng kiên quyết, “Con muốn đi.”

Dì Trần không biết chiều hôm nay bạn học họ Nhậm nói gì, nhưng đoán tam thiếu gia quay lại trường sớm nhất định có liên quan đến cô ấy.
« Chương TrướcChương Tiếp »