Chương 70

Nhưng mà, cô gọi điện thoại cho anh được không? Gọi cho Thượng Đông, là vì sinh nhật. Gọi cho anh, lấy lý do gì? Nghĩ xem, anh cũng có số điện thoại của cô, nhất định là không muốn gọi điện thoại cho cô.

Có điều, ý định này nảy sinh, sẽ rất khó để xuống.

Do dự hết nửa ngày với việc gọi hay không gọi, đến buổi trưa, thật sự không chịu được nữa, nhìn quyển sách mới tinh trên bàn 《 Lịch sử kiến trúc học phương Tây 》, bấm điện thoại.

Kỳ nghỉ này, đối với Mạnh Phi mà nói, vô cùng đau khổ. Trong lòng đều là nhớ thương, sống một ngày như một năm.

Dì Trần nhẹ nhàng gõ cửa nói anh có điện thoại, trong nhất thời anh không phản ứng kịp.

Dì Trần nói: “Cô ấy nói là bạn học của con, họ Nhậm.”

Mạnh Phi còn đang ngẩn người.

Dì Trần thêm một câu: “Là một bạn học nữ.”

Mạnh Phi chỉ cảm thấy đầu “Ong” một tiếng, đột nhiên tim đập nhanh hơn.

Dì Trần nghe được một hồi âm thanh trong phòng, sau đó thấy tam thiếu gia chống hai cây nạng, luống cuống đi ra phòng khách. Cả người anh run nhè nhẹ.

Dì Trần thầm nghĩ, chẳng lẽ tam thiếu gia đang chờ cuộc điện thoại này?

Dì Trần làm việc ở Hà gia hai mươi năm. Nhìn thiếu gia tiểu thư lớn lên.

Giáo dục ở Hà gia cực kỳ nghiêm khắc, dáng vẻ ba đứa con đều đẹp, tác phong tốt, tính tình tốt, đối với người làm cũng thân thiết. Hơn nữa, đại thiếu gia hoạt bát sáng sủa, nhị tiểu thư dịu dàng động lòng người, tam thiếu gia ôn hòa nhã nhặn.

Bây giờ không còn lưu hành gọi thiếu gia tiểu thư, nhưng trong lòng dì Trần, họ vĩnh viễn là như thế.

Mười năm trước tam thiếu gia xảy ra tai nạn xe, dì Trần cảm thấy mắt ông trời bị mù rồi. Tam thiếu gia chịu nhiều đau khổ, cuối cùng cũng mạnh mẽ kiên cường vượt qua, chưa bao giờ oán trời trách đất. Dì Trần càng yêu thương anh.

Trong mười năm này, anh từ một thiếu niên khôi ngô tuấn tú trưởng thành thành một người đàn ông trầm ổn. Vẫn là tấm lòng lương thiện như hồi còn bé, lễ phép hiền lành. Chỉ là, càng thêm cô đơn yên lặng. Chẳng bao giờ thấy anh có bất kỳ bạn bè nào.

Học trung học, tài xế trong nhà vẫn đưa đón anh. Không nghĩ tới lên đại học anh lại muốn đến học ở Vũ Hán.

Hà gia là thế gia, ở Thành Đô danh tiếng lừng lẫy. Đại học S không chỉ gần nhà, hơn nữa có quan hệ tốt với Hà gia, cảm ơn Hà gia nhiều năm rộng rãi quyên tặng.

Dì Trần nhớ rõ ngày đó trong nhà cãi nhau ầm ĩ. Ông chủ lắc đầu thở dài, bà chủ liên tục khóc lóc nỉ non, tam thiếu gia luôn dịu dàng ngoan ngoãn lại có thái độ kiên quyết như thế.

“Sao con có thể đến đại học H học?”

“Vì sao không thể?”

“Đến đại học H phải trọ ở trường, còn đại học S có thể về nhà, Chú Vương có thể mỗi ngày đưa đón, trong nhà cũng có người chăm sóc.”

“Con không muốn giống như trung học nữa. Con muốn trọ ở trường, mỗi ngày tự mình đi học.”

“Đến đại học H, ít nhất phải ở nhà khách của trường.”

“Con không ở nhà khách. Con đi học, đương nhiên phải ở ký túc xá.”

“Con sao có thể ở trong ký túc xá?”

“Vì sao không thể? Người khác có thể, con cũng có thể.”

“Trong ký túc xá mọi thứ đều bất tiện…”

“Con có thể vượt qua.”

“Căn tin sinh viên vừa bẩn vừa loạn. Để dì Trần đi với con…”

“Con sẽ không ăn cơm đưa. Căn tin người khác có thể ăn, con cũng có thể.”

“Phòng học xa như vậy, còn…”

“Con không muốn. Con ghét nhất đi xe lăn.”



Bất luận ông chủ bà chủ nói gì, tam thiếu gia đều kiên trì đến đại học H, kiên trì làm học sinh bình thường. Cuối cùng, giọng nói ông chủ có phần nặng nề: “Mạnh Phi, tại sao?”

“Đúng vậy, tại sao?” Tiếng khóc bà chủ càng lớn.

Tam thiếu gia trầm mặc, trong đầu vang lên câu nói của lớp trưởng nửa năm trước: “Nếu không phải nhà các ngươi có tiền có thế, ngươi cho rằng sẽ có người thích một người què?”

Anh biết, lớp trưởng thích ủy viên văn nghệ, kiên quyết theo đuổi cô ấy. Ủy viên văn nghệ thích vẽ, đôi khi hỏi anh vài vấn đề. Anh vẫn xem cô ấy như bạn bè bình thường. Trưởng lớp nhất định là hiểu lầm. Anh cũng không trách cậu ta, nhưng câu nói đó khiến anh suy nghĩ thật lâu.

Cuối cùng quyết định rời khỏi Thành Đô, cũng không hoàn toàn vì câu nói đó của lớp trưởng. Chính anh cũng muốn rời nhà đi ra ngoài, xem thế giới bên ngoài. Nhưng mà, anh không muốn giải thích nhiều.

Qua một lúc lâu, dì Trần nghe tam thiếu gia nói: “Bố, mẹ, con chỉ ít đi một chân… Bố mẹ hãy để con làm một sinh viên bình thường đi.”

Bọn họ nói chuyện vài lần, cuối cùng ông chủ bà chủ vẫn thỏa hiệp, tam thiếu gia đến Vũ Hán học, còn ở ký túc xá sinh viên. Có điều, phòng ký túc thường là 6 người một phòng. Phòng anh chỉ 4 người. Như vậy, có thể để thêm bàn vẽ và những dụng cụ khác, anh có thể vẽ tại phòng ngủ.

Hà gia tài trợ cho trường xây thêm một nhà khách. Tam thiếu gia phải mang theo xe lăn. Anh đồng ý, lúc cần phải sử dụng, sẽ không miễn cưỡng bản thân.