Chương 69

Kỳ nghỉ này vô cùng hành hạ. Cô biết anh hai cần thời gian, nhưng không biết anh cần bao lâu.

Mỗi ngày vào buổi sáng khá tốt. Anh hai đi làm, Hinh Vũ ở nhà đọc sách và vẽ.

Gần tối anh tan ca về nhà đúng giờ, chào hỏi xong, liền đi lên lầu. Ăn cơm, uống nước mới đi xuống. Anh rất bình tĩnh. Thế nhưng mà, Hinh Vũ không chịu nổi. Người phất phơ trong nhà này không phải anh hai cô.

Phòng anh hai và cô cùng ở tầng ba. Cám ơn trời đất, phòng ba mẹ ở tầng hai. Mỗi tối, Hinh Vũ có thể nghe thấy giọng hát bi thương du dương truyền ra từ phòng anh hai. Lời bài hát này Hinh Vũ không nghe nổi. Mỗi lần nghe một câu hát, nước mắt liền bắt đầu rơi xuống.

“Bên cửa sổ, không biết hướng đi, mỗi tối, cũng như thế này…”

“Yêu nhưng không thể nhận, em mãi mãi đáng yêu, anh thật tâm không nỡ bỏ em đi…”

“Anh nghe giọng nói của em, nhẹ nhàng tràn vào tim, anh vẫn không thể chia tay, nhưng mãi mãi không thể ở với nhau…”

"Dừng lại trong gió nhìn xem đã qua bao nhiêu mùa thu, làm sao có thể nói người đừng rời xa. Ngậm buồn ngóng nhìn người, lúc chia tay, trái tim kia bao nhiêu nước mắt không được chảy..."

"Bàn tay cô đơn ôm chặt lưng người, giống như hôm qua vẫn còn yêu nhau. Người bảo hôm nay về sau, không cần gặp lại cũng không cần thăm hỏi, đã từng có được, đừng rơi lệ. Bàn tay ấm áp cuối cùng buông tay ta xuống, yên lặng khép hai mắt chịu đựng. Người đã nhẹ nhàng phân li, trong lòng thầm nghĩ giờ phút này dừng lại, đã từng có được, mặc kệ là bao lâu..."



Dù cô có ngủ trễ đến đâu, giọng hát vẫn tiếp tục truyền đến. Đáng sợ nhất là lúc khuya cô tỉnh lại, giọng hát vẫn truyền đến như trước. Trong giọng hát mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khóc.

Hinh Vũ thử đi tìm anh. “Anh hai, chúng ta trò chuyện đi.”

“Tiểu Vũ, em không cần lo lắng, anh sẽ không tìm cái chết. Dù có đau đớn thế nào đi nữa, anh cũng sẽ chịu đựng được. Vì anh không đành lòng, và nhẫn tâm với ba mẹ, nhẫn tâm với em.” Anh hai sờ đầu cô. như khi còn bé, “Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra?”

Nước mắt Hinh Vũ thoáng chốc ào ào tuôn ra, “Anh hai…”

Anh chừng nào mới quay lại. “Anh hai…”

“Tiểu Vũ, cho anh thêm thời gian.”

“Anh cần bao lâu?”

“Anh không biết.”

Hinh Vũ nhìn anh hai, ngẩn ngơ mà khóc.

Anh hai nở nụ cười, “Anh chưa từng khóc, em khóc cái gì?”

“Anh và chị Nhiên Nhiên…”

“Bọn anh từng có thời gian vui vẻ, hơn nữa là mười năm. Anh rất may mắn, đã không uổng cả đời này.”

Hinh Vũ khóc càng lớn. Anh mới 25 tuổi. Nói gì đến cả đời.

Sau đó lại nói chuyện. Anh hai nói: “Từng có tình yêu, bây giờ là trách nhiệm. Anh còn có chuyện muốn làm, em lo lắng cái gì?”

Anh và chị Nhiên Nhiên cùng một giọng điệu.

“Tiểu Vũ, anh thật sự không có việc gì, anh chỉ là quá nhớ cô ấy. Anh cần thời gian để làm quen với cuộc sống không có cô ấy.”

Sau đó, Hinh Vũ không còn tìm anh hai nói chuyện này.

Nhưng, mỗi ngày, đặc biết là buổi tối, nhìn anh hai đau lòng, muốn giúp mà không giúp được, chuyện này đối với cô mà nói là một sự dằn vặt.

Ngày 6 tháng 8 là sinh nhật Thượng Đông. Buổi trưa hôm đó, Hinh Vũ gọi điện thoại cho anh ta, chúc anh ta sinh nhật vui vẻ.

Thượng Đông vui sướиɠ ngất ngây, “Ha ha, đây là quà sinh nhật tốt đẹp nhất mà anh nhận được. Chỉ có em và Mạnh Phi còn nhớ.”

Nghe được tên Mạnh Phi, tim Hinh Vũ bỗng chốc nảy lên một cái, “Kỳ nghỉ các anh vẫn liên lạc với nhau sao?”

“Không có. Cậu ta với em giống nhau, chỉ vừa gọi điện thoại, chúc sinh nhật vui vẻ.”

Bọn họ nói chuyện một chút. Thượng Đông nói về đợt thực tập trong kỳ nghỉ hè của anh ta, Hinh Vũ nói cô đọc sách. Thượng Đông hỏi về chuyện du lịch, Hinh Vũ nói dự kiến trong kỳ nghỉ này sẽ không đi đâu.

Cúp điện thoại, trong đầu toàn là Mạnh Phi.

Thực ra, từ lúc nghỉ đến nay, cô thường xuyên nhớ đến anh. Dáng vẻ người ấy cao quý, khí chất thanh lịch, là người đàn ông khiến cho cô động tâm lại đau lòng. Anh đang làm gì? Đọc sách hay vẽ?

Cô nhớ anh. Nhớ khuôn mặt khôi ngô, đôi mắt sâu thẳm, nụ cười dịu dàng của anh… Bởi vì anh hai, mỗi ngày thật sự rất buồn, rất muốn nói hết cho anh.

Cẩn thận suy nghĩ, như vậy sao được? Thứ nhất, chuyện này là chuyện có liên quan đến gia đình cô, thứ hai, họ chỉ là bạn bè bình thường.

Bọn họ quen biết nhau khi thiết lập quan hệ phòng ngủ hữu nghị, gặp nhau vài lần, so ra nói chuyện chỉ hơi thân hơn mà thôi. Cô nằm viện, mọi người của hai phòng đều bận rộn, vừa lúc anh không thể tham gia thực tập, có thời gian rảnh, cho nên có lòng tốt mỗi ngày đến thăm cô. Được rồi, cô vô cùng quý anh. Nhưng, cô sẽ không nói. Tóm lại, bọn họ là bạn bè bình thường, nói chuyện này, chỉ sợ hơi đường đột.

Hiện tại Thượng Đông nhắc tới anh, Hinh Vũ đột nhiên rất muốn rất muốn nghe giọng nói của anh.