Chương 68

Hinh Vũ chưa từng nghiêm túc nghĩ đến vấn đề này, nhưng hiện tại không thể không đồng ý với chị Nhiên Nhiên. Thế nhưng mà, sao chị Nhiên Nhiên lại lôi kéo cô vào? Hơn nữa còn khẳng định như vậy? Hiển nhiên, so với cô chị Nhiên Nhiên hiểu rõ cô hơn. Cô cũng nhất định sẽ không thỏa hiệp để cầu toàn. Nhưng anh hai…

Sở Nhiên nói tiếp: “Nhưng mà, chị rất vui, chị đem thứ tốt đẹp nhất, quý báu nhất của mình cho hết anh ấy.”

Hinh Vũ nhìn chị Nhiên Nhiên rưng rưng mỉm cười, trong lòng xúc động.

“Mẹ nói anh hai muốn đi Mỹ với chị. Vì sao chị không muốn anh ấy đi theo?”

“Chị đi học. Anh ấy đi làm gì? Trước đây anh ấy học ở học viện quân sự, hiện tại làm trong quân đội, sự nghiệp đầy triển vọng ở Trung Quốc. Hơn nữa, anh ấy là con trai của bác trai, cơ quan trung ương tình báo Mỹ nhất định có ghi chép lại. Anh ấy sao có thể đi ra nước ngoài dễ dàng như vậy? Cho dù có thể đi được, nhưng nhất định sẽ không có được bao nhiêu tự do. Mỗi người đều có sự nghiệp của riêng mình, vì xã hội mà đóng góp, sao có thể chỉ có tình yêu? Huống chi, tương lai anh ấy hối hận, chị cũng không gánh nổi. Cho nên, chị sẽ không để cho anh ấy đi cùng.”

Hinh Vũ hiểu, chỉ có thể nói: “Chị Nhiên Nhiên, chị thật nhẫn tâm.”

Sở Nhiên cười khổ. Nhẫn tâm với anh, càng nhẫn tâm với chính mình.

“Mẹ nói chị không chịu gặp anh, cũng không chịu liên lạc? Ngay cả bạn bè bình thường cũng không thể làm sao?”

“Anh chị yêu nhau, sao có thể làm bạn bè? Không liên lạc là tốt đối với anh ấy, cũng là tốt với chị.” Sở Nhiên như nói cho mình nghe.

Như vậy, “Chúng ta bí mật giữ liên lạc có được không?”

“Không được,” Sở Nhiên rất dứt khoát, “Tiểu Vũ, chị xin lỗi. Chị không thể cùng anh ấy có bất kỳ liên quan gì nữa. Chị không mạnh mẽ như em nghĩ.”

Hinh Vũ vô cùng thất vọng, vẻ mặt đau buồn. Nói như vậy cô sẽ không còn được gặp lại chị Nhiên Nhiên.

“Chúng ta có duyên sẽ gặp lại. Tiểu Vũ, tương lai em nhất định sẽ rất thành công.” Sở Nhiên thấy cái bóng của mình trên người Hinh Vũ — trầm ổn, lịch sự lương thiện, bề ngoài mềm yếu, nội tâm kiên cường. Nếu không, cô sẽ không thích em ấy như thế.

Hinh Vũ mờ mịt. Từ nhỏ đến lớn, cô chăm chỉ học, luôn cố gắng vươn lên. Luôn xem chị Nhiên Nhiên làm tấm gương. Hiện tại tâm bắt đầu dao động, khát khao tình yêu. Nhưng, chị Nhiên Nhiên nói, trên đời không chỉ có tình yêu, còn có thứ quan trọng hơn tình yêu, như tự trọng, tự do, sự nghiệp… Hèn chi có một bài thơ nói, “Sinh mệnh càng quý giá, tình yêu càng giá trị. Nếu vì cố tự do, hai người đều có thể vứt bỏ nhau.”

Trước khi đi, Sở Nhiên lấy ra một túi du lịch, để cô đưa cho anh hai. Hinh Vũ mở túi ra, ngạc nhiên thấy cuốn vở sưu tập tem của anh hai. Tất cả có tám cuốn lớn.

“Lần cuối gặp anh ấy, anh ấy kiên quyết đưa cho chị. Em giúp chị trả lại cho anh ấy.”

Đó là tem mà từ nhỏ anh hai sưu tập. Có một số con tem do bạn thân cùng với cấp dưới của bố giúp tìm kiếm được. Bên trong có rất nhiều tem không còn bán nữa, bản đơn, bản lỗi, có giá trị xa xỉ. Vậy mà anh hai lại có thể đưa hết cho chị.

“Chị tự đưa cho anh đi.”

“Anh ấy không chịu lấy. Anh ấy nói đời này không sưu tập tem nữa.”

Hinh Vũ buồn bã. Chị Nhiên Nhiên giống anh hai, từ nhỏ đã thích sưu tập tem. Trung học bọn họ thường trao đổi tem. Sau này quen nhau, cùng sưu tập và thảo luận cùng nhau không ít. “Anh ấy không chịu lấy. Em cũng không thể nhận được.”

“Tiểu Vũ, anh ấy tặng chị, thì là của chị. Chị tặng lại cho em.”

Hinh Vũ biết nó không chỉ nhiều tiền, còn là tâm huyết hai mươi năm của anh hai. Mỗi con tem nhất định có một câu chuyện, nhìn thấy sẽ nhớ lại. Nên bản thân anh hai không chịu nổi mỗi khi nhìn thấy, mới kiên quyết đưa cho chị.

“Anh hai tặng chị, em không thể nhận.” Hinh Vũ kiên quyết nói.

Sở Nhiên biết nói thêm cũng vô dụng.

“Chị Nhiên Nhiên, chúc chị hạnh phúc.” Khi mới đến, Hinh Vũ muốn khởi binh hỏi tội, không nghĩ tới khi đi, chúc chị hạnh phúc.

“Tiểu Vũ, chúc cả nhà em hạnh phúc.” Cuối cùng Sở Nhiên thêm một câu, “Không cần lo lắng cho anh hai em. Anh ấy rất mạnh mẽ. Anh ấy chỉ cần thời gian. Bọn chị đều cần thời gian.”

Đêm hôm đó, Hinh Vũ ngủ không yên. Nghe thấy động tĩnh trong phòng anh hai ở bên cạnh, trong lòng càng khó chịu. Cô không dám nói cho anh hai biết cô đi gặp chị Nhiên Nhiên. Nói thì có ích gì? Càng làm anh thêm đau lòng.

Nằm trên giường, Hinh Vũ suy nghĩ rất nhiều. Thì ra tình yêu không phải là tất cả, cũng không thể vì tình yêu mà từ bỏ mọi thứ. Thì ra yêu nhau không nhất định ở chung với nhau. Thì ra con người có thể chiến thắng trời là giả. Trên đời này rốt cuộc có vĩnh hằng hay không?… May mà chưa nói chuyện nhà với các bạn trong trường. Sau này càng không thể nói… Đêm đó, Hinh Vũ trưởng thành lên rất nhiều.