Chương 67

Hinh Vũ mở to hai mắt.

“Chị yêu anh hai em mười năm, ở cùng anh ấy bảy năm.”

Hóa ra vừa lên lớp mười đã yêu anh hai, vậy là bọn họ yêu nhau đã mười năm.”

“Chị biết nhà em là quân nhân, cũng không để ý, chỉ là lần đầu tiên đến nhà mới biết chức vụ của bác trai.”

Hinh Vũ biết khi đó là thời gian ăn tết, bọn họ học năm ba đại học. Vậy thì sao? Ba mẹ chị Nhiên Nhiên là giáo viên trung học, cả nhà cô chưa từng nghĩ như vậy thì có làm sao!

“Lúc đó chị liền bị dọa giật mình, hơi do dự, cha mẹ cũng khuyên chị chia tay. Anh hai em sống chết không đồng ý, nói bọn chị dựa vào bản thân, chị tin anh ấy. Thực ra, vì khi đó biết quá muộn, chị đã không thể rời khỏi anh ấy. Nếu như sớm biết, chị sẽ không ở cùng anh ấy.”

“Nhưng anh chị vẫn dựa vào bản thân mà.” Hinh Vũ vội vàng nói.

Sở Nhiên cười khổ, “Thi đại học, thi nghiên cứu sinh chị đều dựa vào bản thân. Nhưng công việc thì không phải.”

“Ngân hàng Trung Quốc, ngân hàng Nông Nghiệp, ngân hàng Công Thương, ngân hàng Kiến Thiết… Mỗi ngân hàng chị đều tự mình gửi sơ yếu lý lịch. Luận án thạc sĩ về cải cách cơ cấu tài chính ngân hàng của chị, là những điều cần thiết đối với tất cả ngân hàng. Đáng thương thay chị là sinh viên đại học xuất sắc nhất, chuyên ngành và lĩnh vực nghiên cứu phù hợp nhất, vậy mà không có một ngân hàng nào tuyển dụng chị.”

“Sau một năm, bất ngờ lại nhận được thông báo đến phỏng vấn. Ngân hàng Quảng Châu, không phải chủ tịch thì cũng là phó chủ tịch ngân hàng đích thân phỏng vấn. Phỏng vấn không hỏi gì về vấn đề chuyên môn. Chỉ hỏi thăm tình hình bác trai bác gái gần đây, muốn chị thay mặt gửi lời thăm, cũng nói bọn họ yên tâm đi. Và hỏi anh cả anh hai em. Sau đó giới thiệu tình hình các phòng ban. Vì chị là ‘Người một nhà’, nói rất trực tiếp, phía sau mỗi trưởng phòng đều có hậu thuẫn — trưởng phòng Lưu phòng hoạt động tín dụng, là vợ của thị trưởng Lý, trưởng phòng Trương phòng ngoại hối, là con dâu của phó tỉnh trưởng Vương… Năm nay chỉ tuyển 4 người, ai là con trai, con dâu, con gái và con rể của người nào. Mà chị, chính là con dâu của người đó…”

“Chị học nhiều năm như vậy, không muốn mấy chục năm sau bị người ta gọi là con dâu hoặc vợ người nào đó. Chị sợ công việc sau này, khi có thành tích cũng không biết có phải là của chính mình hay không, hay là của bác trai và anh hai em.”

Hinh Vũ vô cùng kinh ngạc, nói không nên lời.

Sở Nhiên mỉm cười, đổi lại cách nói, “Tiểu Vũ, nếu như em tập võ 20 năm, nhất định sẽ muốn hành tẩu giang hồ, đúng hay không? Trước khi ẩn cư, vì thích nên nhất định phải cầm kiếm đi khắp mọi nơi, có phải hay không?” Tiểu Vũ giống cô, đam mê tiểu thuyết võ hiệp, Kim Dung, Lương Vũ Sinh, Ôn Thụy An và Cổ Long, Sở Nhiên biết cô nhất định sẽ hiểu.

Hinh Vũ không thể không gật đầu. Chăm chỉ khổ luyện nhiều năm như vậy, đương nhiên phải đi thử võ công đã học. Sợ nhất không đánh thắng người khác. “Thế nhưng mà, anh hai…”

“Chị và anh hai em, vẫn luôn bình đẳng. Trước kia chị ngây thơ, cho rằng có thể vĩnh viễn như vậy. Hiện tại chị biết rõ, không thể.”

“Anh hai không biết…”

“Chị biết. Vấn đề là ở chị, chị không muốn.”

Chị Nhiên Nhiên từ nhỏ đã cực kỳ ưu tú, cũng là hòn ngọc quý trên tay ba mẹ. Anh hai yêu chị như vậy, đương nhiên không chỉ là vì chị thông minh xinh đẹp. Quan trọng hơn là vì sự cố gắng và lòng tự trọng của chị. Chị chưa từng dùng thân phận của anh làm chuyện gì.

“Thực ra, mấy năm nay, bác trai và anh hai em đưa chị đi gặp rất nhiều người. Chị vẫn luôn không quen, cũng không thích. Mỗi lần tất cả mọi người sẽ hỏi bố mẹ chị là ai, chị nói là giáo viên trung học, vẻ mặt của tất cả mọi người đều ngạc nhiên…”

Hinh Vũ không nghĩ đến họ xem chị như người nhà, giới thiệu với các cấp lãnh đạo, sẽ khiến cho chị áp lực lớn như vậy.

“Anh hai yêu chị. Anh ấy không thể không có chị.”

“Chị cũng yêu anh ấy. Thế nhưng, chị không thể không có chính mình. Đã không có chính mình, chị lấy gì mà đi yêu anh ấy?”

Hinh Vũ không cách nào phản bác.

“Lúc còn trẻ, chị cho rằng yêu là tất cả của cuộc sống. Hiện tại chị biết rõ, điều đó không phải.”

Hinh Vũ kinh ngạc. Không phải sao? “Anh chị yêu nhau như vậy…”

“Yêu nhau không nhất định phải ở cùng nhau.”

Hinh Vũ ngẩn người. Cô cho rằng hai người yêu nhau sẽ ở cùng nhau. Leo núi vượt sông, vượt qua hết muôn vàn khó khăn, nhất định sẽ ở cùng nhau. Không phải nói người có tình sẽ thành người nhà sao?

“Tiểu Vũ, có người có thể chỉ vì yêu mà sống. Chị thừa nhận chị không làm được. Chị muốn cống hiến cho xã hội, để nhận ra giá trị của riêng mình. Em cũng giống vậy. Chúng ta cần thể xác và tinh thần độc lập. Không thể nào thỏa hiệp để cầu toàn.”