Chương 63

Mạnh Phi vào cửa, thấy khuôn mặt Hinh Vũ tiều tụy cô đơn, trong lòng thấy đau nhói. Nhìn cô trong nháy mắt cười tươi như hoa, lòng liền thật vui vẻ. Sự thật là, nhìn khuôn mặt tươi cười của cô khiến anh có chút say mê. Anh thấy yên lòng. Cô không để tâm.

Hinh Vũ nói: “Hôm nay Thượng Đông đi thực tập, em còn tưởng rằng anh cũng sẽ đi.”

“Anh không được tiện cho lắm, không thể tham gia lần thực tập này.” Mạnh Phi nhàn nhạt trả lời.

Hóa ra là như vậy. Thấy anh thoải mái thừa nhận mình không tiện đi lại, trong lòng Hinh Vũ vì anh mà không nén nổi chua xót. Nhanh nói sang chuyện khác, “Thượng Đông nói cho anh biết em phẫu thuật?”

“Ừ” Mạnh Phi gật đầu, “Tất cả mọi người bận rộn nhiều việc, chỉ có anh là rảnh rỗi, anh thay mặt mọi người đến thăm em.”

Hinh Vũ mỉm cười, em muốn nhìn thấy anh nhất.

Mạnh Phi lấy thuốc ra, “Đây là thuốc ho, có thể trị khỏi ho.”

Lại lấy bình cách thủy ra, “Đây là canh gà trước cửa trường, anh nhớ là em thích uống.”

Mắt Hinh Vũ ẩm ướt. Nhớ đến lần đầu tiên bọn họ đi uống canh gà trước cửa trường học, cô nói rằng uống thật ngon, không nghĩ đến anh còn nhớ.

“Ngày hôm qua không được ăn gì, sáng nay chỉ ăn hai chén cháo, hiện giờ em thật sự rất đói.”

Nghe cô như bé gái đang làm nũng, Mạnh Phi tim đập thình thịch, “Vậy trước tiên uống một ít canh gà đi.”

Anh đổ canh gà vào chén nhỏ, sau đó dùng thìa vớt cặn ra. Tối hôm qua Thượng Đông nói “Ăn thức ăn lỏng trong”, anh đoán rằng “Trong” là không có miếng cặn nào. Cô vừa mới phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa, nhất định rất khó tiêu hóa.

“Anh đang làm gì vậy?” Hinh Vũ hết sức hiếu kỳ.

“Vớt cặn trong canh ra. Nước canh không sẽ dễ hấp thụ và dễ tiêu hóa hơn.”

Nhìn anh nghiêm túc như vậy, từng chút từng chút một vớt cặn lên, trong lòng Hinh Vũ cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua, “Chỉ có vài miếng rất nhỏ, không sao đâu.”

“Sẽ xong ngay thôi.” Mạnh Phi kiên nhẫn vớt hết cặn trong chén canh, sau đó đưa cho cô.

Hinh Vũ nhận lấy, uống từng thìa từng thìa, sau đó hạnh phúc cười, “Uống thật ngon. Cám ơn anh.”

Mạnh Phi cảm thấy thật thỏa mãn….

Đợi Hinh Vũ uống xong canh gà, Mạnh Phi chăm chú lấy ra một hộp nhỏ từ trong cặp. Mở ra, lấy một đóa hoa từ bên trong.

Nhìn thấy đóa hoa trắng thuần, trong lòng Hinh Vũ chấn động, “Lấy ở đâu?”

Mạnh Phi không lên tiếng, mặt hơi ửng hồng.

“Anh đi phòng thí nghiệm Nhiệt Thái hái trộm?”

Chỉ có thể gật đầu. Hái cho em.

“Ha ha,” Hinh Vũ vui vẻ cười ra tiếng. Bây giờ trên mặt của cô hiện lên ánh hồng rạng rỡ, nhìn vào rất có tinh thần, “Tặng cho em?”

Lại gật đầu.

“Em không muốn.” Cô nhẹ nhíu mày, hơi bĩu môi.

Ánh mắt Mạnh Phi dao động, nín thở, yên lặng nhìn cô.

“Ha ha, đúng là thoải mái thật. Lần trước em đã nói, sau này em mà có cơ hội được nhận hoa, cũng muốn làm giá một chút, anh còn nhớ hay không?” Thoáng chốc mặt mày cô rạng rỡ, nhận lấy hoa.

Lòng Mạnh Phi run lên, bắt đầu hô hấp trở lại. Cô thật không dễ chơi.

“Đây là lần đầu tiên em được tặng hoa.” Vẻ mặt Hinh Vũ vui sướиɠ, phảng phất như thể đang ôm một bó hoa hồng đỏ to lớn.

Nhìn mặt cô ửng đỏ, như một cô gái e thẹn, đáy lòng Mạnh Phi nhộn nhạo. Đây là lần đầu tiên mình tặng hoa cho người khác.

Hinh Vũ khẽ cười, “Không thể tưởng được anh cũng hái trộm.”

Mạnh Phi lặng lẽ ngồi xe lăn, nhìn cô, không nói.

Hinh Vũ đột nhiên nhìn lên, “Khiến cho lãng tử quay đầu có gì đặc biệt hơn người? Dạy hư người tốt, em thật có cảm giác thành tựu.”

Nói xong, mới ý thức được điều gì, mặt càng đỏ hơn. Liếc mắt nhìn Mạnh Phi, thật tốt, dường như anh không phát hiện ra.

Sao lại không phát hiện ra? Mạnh Phi cố nén tim đập thình thịch, hỏi: “Làm sao em biết anh là người tốt?”

Hinh Vũ trả lời: “Thì em biết thôi. Nhưng mà, bây giờ anh không phải nữa rồi.”

“Ha ha,” Mạnh Phi không nhịn được cười rộ lên.

Nhìn anh cười như đứa trẻ hồn nhiên, tim Hinh Vũ dậy sóng.

Hinh Vũ cầm hoa trong tay, đưa lên chóp mũi ngửi, “Một đóa hoa như một thế giới.”

Mạnh Phi lập tức đáp: “Một cây cỏ như một thiên đường.”

Hai người nhìn nhau cười cười, nói thêm gì nữa cũng đều dư thừa. Yêu một bông hoa một cọng cỏ xem nó là toàn bộ thế giới, nơi đâu có đối phương đều là thiên đường. Không khí trong phòng bệnh đột nhiên hơi mập mờ.

Hinh Vũ nhìn anh. Ánh mắt anh vẫn sâu sắc yên tĩnh, “Anh đi rót nước,” có điều lúc xoay người đẩy xe lăn có hơi vội vội vàng vàng.

Nhìn bóng lưng anh, trong lòng Hinh Vũ ấm áp. Trong phòng bệnh mùi hương hoa sơn chi thoang thoảng.

Mạnh Phi rót nước, đưa cho cô, “Bác sĩ nói cần phải chú ý những gì?”

“Không có gì, mỗi ngày chỉ tiêm thuốc và nghỉ ngơi.”

“Vậy em hãy nghỉ ngơi thật tốt.” Trong mắt anh tràn đầy yêu thương.

“Nhưng rất chán.”

“Anh có mang mấy cuốn sách cho em, lúc thấy chán thì xem. Nhưng mà, đừng xem quá lâu.”