Chương 59

Chờ Văn Kiệt nói ra từ đó có nghĩa là trống không với vẻ mặt nghi ngờ, Hinh Vũ lại nghiêm túc xem, Mạnh Phi cảm thấy mình nghẹn cười đến mức sắp thổ huyết vì nội thương.

Sau đấy anh liền thấy Hinh Vũ bừng tỉnh hiểu ra, miệng hơi mở, hai má trở nên ửng hồng. Mạnh Phi nhìn đến ngây ngô, không tự giác lộ ra nụ cười. Cô thật đơn thuần đáng yêu.

Hinh Vũ ngẩng đầu. Thấy Mạnh Phi cúi đầu, nhìn trong bát. Thế nhưng mà, khóe miệng của anh rõ ràng hơi nhếnh lên, lông mi thật dài mềm mại mà rủ xuống, lại hơi run nhè nhẹ. Aiii. Anh đều đã thấy được.

Hinh Vũ cúi đầu xuống, bỗng chốc dùng tay che mặt, lại nhanh chóng ngẩng đầu. Nghĩ lại cảm thấy buồn cười, liền nở nụ cười.

Hai bên trái phải Thượng Đông và Văn Kiệt cùng hỏi, "Em cười cái gì?"

Hinh Vũ liếc mắt nhìn hai bên, "Không có gì." Lại ngẩng đầu, liền nhìn vào ánh mắt ấm áp và sâu sắc của Mạnh Phi. Cô đỏ mặt nở nụ cười. Má lúm đồng tiền lại bắt đầu đung đưa.

Nụ cười kia cứ như vậy đi vào trong lòng Mạnh Phi. Tâm tình của anh đột nhiên tốt lên. Ăn uống cũng thấy ngon hơn.

Trong bữa ăn chủ đề nói chuyện của mọi người không có gì khác ngoài các vấn đề của tuổi trẻ - sách, âm nhạc và điện ảnh. Bởi vì sắp được nghỉ hè, nên còn nói về kỳ nghỉ và du lịch.

Không biết ai khơi mào, đột nhiên nói tới kỳ nghỉ hè. Mọi người cùng nhau bàn luận.

Thượng Đông hỏi Hinh Vũ : "Nghỉ hè em định làm gì?"

Hinh Vũ nói :"Đọc sách, vẽ tranh."

"Không đi chơi à?"

"Chưa biết, tạm thời em chưa có kế hoạch."

"Nếu có thời gian, đến Trịnh Châu chơi đi."

"Trịnh Châu có cái gì hay?"

"Trịnh Châu có nhiều nơi để chơi lắm..." Nhìn gương mặt Hinh Vũ trong suốt cùng đôi mắt sáng ngời, Thượng Đông thao thao bất tuyệt :

"Có vườn cổ thụ trên núi Mang, có cổ thụ ngàn năm, thực sự đã ngoài ngàn năm. Em đoán xem bao nhiêu người có thế ôm hết một thân cây..?"

"Tràng cá chép Hoàng Hà, lúc này mà đi câu cá, cá rất lớn, vừa thơm vừa béo vừa mềm..."

"Động Lâm Hồ, ánh sáng hồ mờ ảo, tựa như chốn thần tiên xinh đẹp thanh tịnh..."

"Sông Hoàng Hà ở thôn Hoàng, đứng ở phía trên nhìn sông Hoàng Hà, khó có thể tưởng tượng được nó bao la hùng vĩ, ầm ầm dậy sóng như thế nào...Anh đảm bảo em nhìn thấy sẽ dâng trào cảm xúc...."

"Cố hương của Hoàng Đế.....Hoàng Lăng Bác Tống.....nơi khởi nguồn của văn hóa Lạc Hà..."

Cuối cùng anh ta vẫn không quên nói thêm, "Trịnh Châu còn là nơi buôn bán sầm uất, cửa hàng ở Trịnh Châu nổi tiếng cả nước..."

Trong lòng Hinh Vũ vô cùng cảm động. Cô tuyệt đối tin tưởng Trịnh Châu là một nơi rất đẹp. Quan trọng hơn, cô nghĩ người Trịnh Châu nhất định rất nhiệt tình rộng rãi, hài hước thú vị giống như Thượng Đông.

Mạnh Phi cúi đầu nghe Thượng Đông giới thiệu quê quán, trong lòng không khỏi nghĩ đến quê hương của mình. Ngoại ô Thành Đô có núi Thanh Thành, bên trong thành có nhà tranh của Đỗ Phủ, cung Thanh Dương, nhà thờ Võ Hầu, viện Văn Thù, chùa Bảo Quang, còn có các ngõ hẻm lớn nhỏ, đường Cầm Đài, Cẩm Lý, hơn nữa có thể đi xem Quốc Bảo - Gấu trúc...Thế nhưng mà, vậy thì sao? Anh có thể làm gì? Anh có thể mời cô đến tham quan giống như Thượng Đông sao?

"Anh đại diện cho nhân dân Trịnh Châu hoan nghênh em tới chơi." Thượng Đông tràn đầy nhiệt tình, tiếp tục mời.

"Anh đúng là nên đi làm hướng dẫn viên du lịch." Hinh Vũ cười nói.

"Thật à, anh chưa bao giờ làm hướng dẫn viên du lịch. Rất vui lòng làm thử một lần." Thượng Đông nhìn Hinh Vũ, hai mắt sáng ngời, "Không chỉ hướng dẫn du lịch, còn bao ăn bao ở..."

"Anh cẩn thận em nhận lời mời..." Hinh Vũ bị nhiệt tình của Thượng Đông ảnh hưởng, nhìn anh ta, trêu đùa vài câu.

Mạnh Phi đang định gắp thức ăn nghe thấy thế tay liền dừng trên không trung, giống như đột nhiên quên mất mình muốn gắp món gì, hoặc đột nhiên đổi ý.

Tất cả mọi người đang nói chuyện, không ai chú ý tới sự thay đổi của anh.

Đôi đũa trong tay anh ngừng trên không trung mất hai giây, cuối cùng không gắp món gì, thu tay về, đặt lên bàn.

"Thật nhé, có thời gian nhất định phải đến Trịnh Châu chơi. Trước khi đến gọi điện cho anh. Anh sẽ thu xếp." Thượng Đông nhiệt tình dâng cao, cố gắng thuyết phục.

Hinh Vũ cười không nói.

"Đúng rồi, anh ghi số điện thoại nhà anh cho em." Thượng Đông nói xong, liền lấy giấy bút trên người ra. Viết xong liền đưa cho Hinh Vũ.

Hinh Vũ cầm lấy, " Nếu như em đi Trịnh Châu, nhất định sẽ gọi điện thoại cho anh."

Sau khi Mạnh Phi đặt đôi đũa xuống bàn, không còn cầm lên nữa. Đột nhiên cảm thấy một chút khẩu vị cũng không có.

Anh ngồi chỗ đó, chỉ cảm thấy lòng chua xót. Hóa ra tâm tình của anh lên xuống thất thường hoàn toàn là vì cô. Lúc trước ở nhà xe nhìn nhau gật đầu, trong lòng vui sướиɠ. Thấy cô cùng Thượng Đông nói chuyện thân mật, trong lòng mất mát. Thấy cô chăm chú nghiên cứu ốc nhồi, trong lòng rung động. Nghe cô nói nghỉ hè có khả năng đi Trịnh Châu, trong lòng thấy chua xót...