Chương 55

Thì ra là như vậy. Hinh Vũ cảm thấy thông suốt. Mỉm cười, “Cảm ơn anh.”

Mạnh Phi không nói gì. Nhẹ nhàng cười.

Hinh Vũ nhẹ nhàng chạm vào lá sơn chi, “Lá sơn chi thuộc chất da, gân lá rất cứng cỏi, có thể dùng làm thẻ kẹp sách.”

Vậy sao? Mạnh Phi chưa từng nghe nói qua.

Hinh Vũ vừa nhớ lại vừa nói: “Anh hai em lúc học lớp mười, em còn đang học tiểu học. Có một khoảng thời gian, anh hai em đột nhiên say mê làm thẻ kẹp sách. Em đương nhiên là giúp anh ấy. Đi phía sau sân chọn lá nào thật đẹp. Anh hai đun một bình nước trà. Bọn em lấy lá bỏ vào, sau đó đặt lên bếp dùng lửa nhỏ đun. Sau khi thịt lá hoàn toàn rụt xuống, dùng nhíp nhỏ gắp ra, để vào nước lạnh. Sau đó dùng bàn chải đánh răng cũ nhẹ nhàng cà thịt lá ra, rửa lại lần nữa, sau đó nhuộm màu. Anh muốn màu gì, thì dùng dao nhỏ đem màu của viên phấn từng chút từng chút cạo xuống, bỏ vào trong bình trà, và nấu…”

Sau đó hong khô, ép bằng, đeo dây lên, ấn chữ… Hinh Vũ nói tỉ mỉ. Cuối cùng cười nói: “Nghe rất dễ, đúng không”

Mạnh Phi lắc đầu. Anh chưa làm qua, nhưng đã từng thấy thẻ kẹp sách bằng lá cây. Rất tinh tế mềm mại, nhất định làm phải cực kỳ cẩn thận. Ngoài ra, không thể sai một lỗi. Cho nên, anh có thể tưởng tượng ra, tuyệt không dễ dàng. Ngày hôm nay nghe Hinh Vũ nói quá trình làm ra, mới biết được so với tưởng tượng càng thêm phức tạp.

“Bọn em làm trong ba ngày, làm hơn một trăm cái, chỉ có ba cái thẻ kẹp sách làm anh hai em hài lòng.”

“Vậy nhất định là rất đẹp.”

“Đúng. Vô cùng đẹp.” Hinh Vũ cười vui vẻ, “Em sau này làm mấy cái tặng anh, anh sẽ biết đẹp như thế nào.”

Tim Mạnh Phi run lên, “Thật à?”

“Đúng vậy. Nhưng, hiện tại bận quá, không có thời gian. Nhất định, chờ đến sinh nhật anh, em sẽ tặng cho anh.”

Mạnh Phi không lên tiếng. Thật vậy chăng? Không phải là chỉ tùy tiện nói chứ?

“Về sau em mới biết, anh hai em làm thẻ kẹp sách là vì lấy lòng chị Nhiên Nhiên.”

“Chị Nhiên Nhiên là ai?”

“Là bạn gái của anh hai em. Họ rất đẹp đôi. Chị ấy rất nhanh sẽ trở thành chị dâu em.”

Nét mặt Mạnh Phi vô cùng dịu dàng, đôi mắt tràn ngập khuyến khích. Thật là một người nghe tốt nhất. Hinh Vũ nói không ngớt, muốn nói hết nhưng nói không hết.

Không biết qua bao lâu, cô nhìn đồng hồ đeo tay. Đồng hồ bị hỏng? Giờ không đúng. Ah, không, đồng hồ còn chạy. Trời ạ! Bọn họ nói lâu như vậy? Không, là cô nói lâu như vậy?

Sau đó, Hinh Vũ không thể không nghĩ rằng, vì sao mỗi lần đi với Thượng Đông, đều là Thượng Đông nói? Về cuộc sống của anh ấy, sở thích của anh ấy, niềm vui của anh ấy, việc anh ấy lo lắng. Mà khi ở cùng Mạnh Phi, đều là mình nói? Nhiều năm về sau, cô mới biết được có một từ gọi là tinh thần ỷ lại, còn có một từ là chia sẻ tâm sự. Chỉ là khi đó còn quá trẻ, cô không rõ.

“Thật xấu hổ,” Hinh Vũ hơi ngượng ngùng, cũng cảm thấy khó hiểu. Ngoài người nhà, cô chưa từng nói với ai nhiều như vậy. Có lẽ vì hương hoa ngây ngất. “Chúng ta đi thôi.”

Mạnh Phi nhìn cô mỉm cười, không sao. Anh không phải là một người thích náo nhiệt. Ngoại trừ Thượng Đông, Triết Bình và Văn Kiệt, rất ít cùng người khác tiếp xúc. Thế nhưng nghe cô nói, chưa bao giờ thấy chán. Có thể nghe liên tục, cho đến mãi mãi.

Anh gật gật đầu, đi thôi.

Hinh Vũ xoay người, đi phía trước dẫn đường.

Mạnh Phi muốn lên cùng nhau đi, nhưng phát hiện, chân bước lên không được. Thì ra đứng quá lâu, máu không thông, hai chân tê cứng, không nghe theo kiểm soát.

Chân trái và phần đùi phải bị cụt còn lại của anh máu tuần hoàn không tốt, so với người bình thường càng dễ bị sưng và tê. Cho nên anh luôn cẩn thận, không đứng lâu ngồi lâu. Vừa rồi nhìn vào đôi mắt của cô, nghe cô nói, vậy mà có thể quên. Chết tiệt.

Hinh Vũ đi hai bước, phát hiện Mạnh Phi chưa đi lên, quay đầu nhìn anh còn đứng ở nơi đó, lông mày cau lại, môi mỏng nhếch, trong mắt có một tia đau khổ và xấu hổ.

Cô nhanh chóng chạy tới, “Làm sao vậy?”

Mạnh Phi trấn định lại, “Chân đã tê cứng rồi.”

Hinh Vũ lập tức hiểu rõ, trong lòng hối hận, “Xin lỗi.”

“Không phải lỗi của em.” Mạnh Phi ngừng một lát, nói tiếp: “Anh muốn ở chỗ này nghỉ một lát. Nếu không, em đi đến lớp trước?”

Hinh Vũ sững sờ. Vài giây trước còn thân thiết như vậy, vậy mà bây giờ anh lại muốn kéo khoảng cách với cô. Tuy giọng điệu ôn hòa, nhưng trong lòng Hinh Vũ hơi thất vọng, đau lòng và khó chịu. Cô cười nói với Mạnh Phi: “Anh muốn đưa em vào tình huống khó xử?”

Cô có một đôi mắt biết nói. Mạnh Phi nhìn thấy vẻ thay đổi chốc lát trong mắt cô, nghe cô nói như vậy, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

“Có muốn ngồi xuống mát-xa không, để chân khôi phục lại cảm giác?”

Anh gật đầu.

“Bồn hoa có thể chứ?” Hinh Vũ vừa nói vừa dọn dẹp mép bồn. Dọn lá rụng, thổi tro bụi đi, “Chỉ có thể tạm sạch.”