Chương 54

Mạnh Phi im lặng không nói, đưa tay nhận lấy. Cảm xúc dâng trào.

Hinh Vũ đánh trống lảng, “Em không nghĩ để người khác nhận hoa mình tặng, lại phải năn nỉ như vậy. Đáng tiếc em chưa nhận hoa. Tương lai có cơ hội, nhất định phải năn nỉ em mới nhận.”

Mạnh Phi không khỏi mỉm cười. Cô sao có thể đáng yêu như vậy?

“Trước đây nhà ở Vũ Hán, ở sân sau trồng rất nhiều cây sơn chi. Giống như lúc này, hoa sơn chi sẽ nở. Hoa trắng tuyền nở đầy trên cây, đếm không xuể.”

“Hoa sơn chi nở theo mùa, thích nhất là nở vào mùa mưa. Mưa to, mưa nhỏ, nhiều nhất là mưa bụi.”

“Em thích nhất mưa vào buổi sáng sớm, lá sơn chi được nước mưa cọ rửa sạch sẽ xanh biếc tươi mát, trên cánh hoa ngưng tụ những giọt nước trong suốt.”

“Mỗi buổi sáng, sau khi rời giường, chuyện thứ nhất, là chạy đến phía sau vườn hái hoa. Thường xuyên không mặc thêm quần áo, còn bị nước mưa trên cây, làm ướt áo ngủ, bị mẹ mắng.”

“Mỗi năm mẹ em đều hái hoa tặng cho người ta, tặng cũng không hết. Vì thế em đặt khắp nơi trong nhà. Trên bàn, trong ngăn tủ, dưới giường… Dùng bát sứ hoa hồng màu trắng, đổ nước vào bên trong, bỏ vào thật nhiều cánh hoa. Trong phòng ngoài phòng đều tỏa hương.”

“Em còn dùng kim may thành chuỗi hoa, treo ở bên trong màn. Buổi tối ngủ mùi hoa khắp phòng. Nghe bà nội nói, hoa sơn chi có thể đuổi muỗi.”

“Thời điểm hoa sơn chi nở, thật là thơm. Cho dù 10 dặm 8 dặm (1 dặm = 1/2km) đều ngửi thấy được, cách ngã ba ở khu chính chúng ta đều có thể ngửi thấy được.”

“Hương của hoa sơn chi, nhàn nhạt, em luôn cảm thấy ngửi mãi không đủ.”

“Em từ nhỏ đến lớn, hầu như tất cả các mùa hoa em đều cài hoa sơn chi. Một đường đi, một đường thơm. Mãi đến trung học mới không cài đến trường nữa.”

Mạnh Phi vẫn chăm chú lắng nghe. Trong lòng xúc động không nói nên lời. Trong đầu hiện lên một cô bé không buồn không lo, quần trắng giày trắng, tóc cài hoa sơn chi trắng tuyền, mùi hương thơm ngát bao phủ khắp người, thật lâu không tiêu tán.

“Cài thế nào?” Anh rốt cuộc mở miệng.

“Khi còn nhỏ, tết hai bím tóc nhỏ, đem hoa trực tiếp cài vào trong tóc. Lớn hơn, buộc tóc đuôi ngựa, liền cài trên đuôi ngựa.”

Hinh Vũ ngẩng đầu, bỗng nhiên phát hiện Mạnh Phi đang nhìn cô. Trong chốc lát nhìn chăm chú, hai trái tim đồng thời run lên, trong khoản khắc đó một mảnh mềm mại dâng lên.

Mạnh Phi ở Thành Đô*** cũng đã thấy hoa sơn chi, nhưng không bao giờ chú ý đến nó. Giờ phút này anh biết, quãng đời còn lại này chỉ cần ngửi thấy mùi hoa sơn chi, sẽ nghĩ đến ngày hôm nay. Hơn nữa, anh sẽ không bao giờ… có khả năng quên được nó.

“Thành Đô không nói được âm cuốn lưỡi, trong thời gian dài anh đều cho rằng nó là hoa tư tư” (hoa tư tư và hoa sơn chi đọc gần giống nhau Zīzī và zhī zi) Anh nhẹ giọng nói với Hinh Vũ.

Hinh Vũ mỉm cười.

Ở đại học H gần một năm, nỗ lực học tập, gặt hái được kha khá. Nhưng, trong lòng cảm thấy thiếu thứ gì đó.

Nay trời mới biết, cô vẫn đang muốn, vẫn đang tìm, thì ra là một người hợp ý mình, cùng nhau ngửi hương thơm của hoa sơn chi.

Lúc này cô rất vui và thỏa mãn. Cho nên cô biết rõ, anh chính là người này.

Ánh mắt anh dịu dàng, tràn ngập khích lệ. Hinh Vũ thổ lộ tất cả ham muốn chưa từng có mãnh liệt như ngày hôm nay. Nói hồi lâu, nhưng vẫn không thể dừng được.

“Hoa sơn chi có nhiều loại mùi hoa mỗi loại cũng khác nhau. Mẹ nói, trồng thật cẩn thận, mới có thể thơm. Nhà em mỗi năm đều rất thơm.”

Đôi mắt cô trong suốt, nụ cười sáng rực, khiến Mạnh Phi ngẩn người.

“Còn có, hoa sơn chi vào buổi sáng và buổi tối mùi hương không giống nhau, trong gió và trong mưa mùi hương cũng không giống nhau.” Cô mỉm cười nhìn anh, trong mắt mập mờ sóng nước.

Mạnh Phi rất khó để tưởng tượng, “Vậy sao?”

“Đúng vậy,” Hinh Vũ cười gật đầu, “Anh không tin?”

Nhìn cô giống như đứa bé hồn nhiên xinh đẹp, Mạnh Phi giật mình, “Anh tin.”

Hinh Vũ cười đến là vui vẻ.

Đột nhiên, cô dường như nhớ đến gì đó, thở dài, “Đáng tiếc, hiện tại đã chuyển đến Quảng Châu, trong sân không trồng hoa sơn chi.”

Nghe trong giọng nói cô tràn ngập thất vọng, Mạnh Phi hỏi: “Nhớ nhà ở Vũ Hán?”

Hinh Vũ gật đầu.

“Ở nhà đó đã trải qua những thời gian vui vẻ?”

Gật đầu, làm sao anh biết? “Em có đôi khi nằm mơ, ở trong sân sau hái hoa sơn chi.” Giọng nói cô nhẹ nhàng, như đang nói mơ.

Nhìn nét mặt cô buồn bã, trong lòng Mạnh Phi cảm thấy mềm mại. Gần như rất muốn chạm vào mặt cô, thay cô xóa đi những buồn phiền đó.

“Em không thích Quảng Châu.”

“Rất bình thường. Mọi người đều không thích những thay đổi.”

“Tất cả mọi người chuyển đến Quảng Châu đều nói là chuyện tốt.”

“Có lẽ là chuyện tốt. Nhưng, sự thay đổi, dù tốt hay xấu, sẽ mang cho người ta áp lực. Chuyển trường, thăng quan, thăng chức, thậm chí trúng số, đều khiến cho người ta áp lực rất lớn. Nên cần phải điều chỉnh và cần quen dần.”