Chương 47

Thượng Đông là bạn thân nhất của anh. Không ai hiểu rõ Thượng Đông hơn so với anh. Thật sự không tìm được một người đàn ông nào yêu thương cô bảo vệ cô, cho cô hạnh phúc và vui vẻ như Thượng Đông.

Đây là điều mày muốn. Mày vẫn luôn mong muốn hai người họ đến được với nhau. Không phải sao? Bây giờ mày nên hết sức vui mừng. Tại sao cảm thấy phiền muộn khó chịu? Mắt đau lòng nhức?

Hiệp sau của trận đấu đã bắt đầu, Mạnh Phi hoàn toàn không có lòng dạ nào. Trong vòng ba phút hỏi Thu Hồng hai lần, “Em mới nói gì?”

Cuối cùng không chịu được, dứt khoát chống gậy đứng dậy, “Xin lỗi, anh còn có việc, đi trước.”

Thu Hồng không có ý định ở lại, “Em cũng muốn đi đến phòng tự học. Mạnh Phi, cảm ơn anh.”



Những năm không có máy vi tính và mạng internet, hoạt động giải trí chủ yếu của các sinh viên đại học là đánh bài và xem phim.

Trong trường học phổ biến đánh bài máy kéo, còn gọi là thăng cấp. Bốn người chơi bài tú-lơ-khơ. Bình thường chơi hai bộ bài, cũng có lúc chơi ba bộ bốn bộ.

Một số ít cao thủ, có thể nhớ kỹ vài bộ bài. Đến cuối cùng, trên tay ai vẫn còn 5 điểm. Thật là khiến người xem khen ngợi.

Một số con trai, đánh máy kéo hết sức điên cuồng. Vào những ngày cuối tuần, sau khi tắt đèn, thì thắp nến, đèn pin đi vào phòng vệ sinh chơi cả đêm.

Ai chưa từng chơi qua, mãi mãi không có cách nào hiểu được mặt đối mặt cười đùa, tức giận, mắng chửi nhau, cậu lừa tớ gạt, niềm vui so trí tuệ và so dũng cảm, cũng không có cách nào cảm nhận được sự đặc sắc khi một mình trên bàn chơi bài. Đánh máy kéo đã từng là kỷ niệm quý báu nhất của rất nhiều người ở cuộc sống đại học.

Hinh Vũ đã sớm nghe thấy về trò chơi máy kéo. Cuối tuần, phòng bên cạnh cũng có người chơi. Chỉ là, lúc trước, có một thời gian, cô về nhà. Sau khi nhà chuyển đến Quảng Châu, cuối tuần cô luôn đọc sách. Chẳng bao giờ tham gia.

Thượng Đông, Triết Bình và Nhược Thanh mấy lần nói với cô: “Cuối tuần cùng nhau chơi máy kéo chứ?”

Hinh Vũ nói: “Em không biết chơi.”

“Không biết có thể học. Anh dạy em.”

Sau trận bóng, hai ba cuối tuần Hinh Vũ chưa từng trông thấy Mạnh Phi. Anh vẫn không đến lớp, Hinh Vũ rất nhớ. Thượng Đông lại một lần nữa nhắc đến chơi máy kéo, cô đồng ý.

Thứ bảy, ăn cơm tối xong, cùng Nhược Thanh đi Tây 4. Giai Tuệ muốn đi tìm đồng hương. Thu Hồng nói cô có việc.

Phòng 205 chỉ có Thượng Đông, Triết Bình và Mạnh Phi. Văn Kiệt đang ở cùng bạn gái.

Mạnh Phi biết rõ đêm nay Hinh Vũ sẽ đến đánh bài, từ đầu đã quyết định tránh đi. Thừa dịp bây giờ còn kịp, tranh thủ thời gian rời đi.

Mặc quần áo ngay ngắn, cầm lấy gậy chống, đang chuẩn bị đi ra ngoài, va phải cô ngay trước mặt.

“Mạnh Phi,” nhìn thấy anh, trong lòng Hinh Vũ có chút vui mừng, nở ra một nụ cười xinh xắn, sau đó lập tức khẽ nhíu mày, “Anh muốn đi ra ngoài?”

Trong lòng Mạnh Phi run lên. Không nghĩ tới, cô đến sớm như thế, vậy mà gặp phải. Mỗi lần thấy mặt cô, nghe được giọng nói của cô, trong lòng liền cảm thấy mềm mại.

Anh mỉm cười, “Anh đi thư viện tìm ít sách.”

Lúc này Hinh Vũ mới ý thức được, đánh bài chỉ cần bốn người. Thế nhưng, cô không nghĩ đêm nay anh sẽ không ở đây. Anh làm sao có thể không ở đây? Trong lòng Hinh Vũ không nhịn được thất vọng. Cô ngơ ngác nhìn anh, nhất thời không biết nói gì cho phải.

“Anh đi trước, mọi người từ từ chơi.” Mạnh Phi vừa nói vừa đi ra ngoài cửa.

“Em không biết chơi. Anh có thể dạy em không?” Hinh Vũ chẳng biết dũng khí từ đâu tới, sau lưng anh bật thốt lên.

Mạnh Phi quay người lại. Hơi ngạc nhiên, không lên tiếng. Trái tim bỗng nhiên nhảy lên dữ dội. Cái gì? Anh? Dạy cô? Ngồi bên cạnh cô? Như lần trước ở trong xe taxi, ngồi gần cô như vậy? Còn có, ngay trước mặt Thượng Đông, Triết Bình và Nhược Thanh? Nhất thời tay chân anh hơi luống cuống.

Thượng Đông thấy thế, tán thành theo Hinh Vũ, “Mạnh Phi, cậu hỗ trợ cô ấy một chút, nhìn hai ván rồi đi thư viện cũng không muộn.”

Mạnh Phi không biết làm sao, chỉ có thể ở lại.

Hinh Vũ tươi cười rạng rỡ, nhìn anh.

Mạnh Phi cảm thấy, đêm nay ánh mắt của cô quá sáng, làm lòng người luống cuống.

Mọi người ngồi xuống quanh bàn, đương nhiên Thượng Đông và Hinh Vũ một đội, Triết Bình và Nhược Thanh một đội. Mạnh Phi ngồi sau lưng Hinh Vũ, hơi nghiêng về bên trái.

Trước tiên Thượng Đông nói quy tắc cho Hinh Vũ: Chủ là gì, phó là gì, đại là gì, tiểu là gì; máy kéo là gì, bom là gì, lấp nền là gì, khắc nền là gì, mất điểm là gì, nhặt điểm là gì…..

Cuối cùng tổng kết, “Chơi máy kéo cũng không khó, quan trọng là nhớ bài tính bài. Hay dựa vào bài đã đánh ra, kết hợp bài trên tay mình, suy đoán bài đối phương.”

Hinh Vũ nghe như lọt vào sương mù. Chân mày càng nhướng càng cao, mắt càng trừng càng lớn.