Tim Mạnh Phi nhẹ nhàng khẽ động. Không nghĩ đến, cô hiểu rõ bài hát này như thế. Anh chậm rãi mở miệng, “Anh cũng thích sự ảm đạm và do dự trong đó.”
“Đúng vậy” Hinh Vũ đáy lòng khen ngợi. Anh cũng hiểu được “Chẳng qua là cuối bài cuối cùng hướng về sự yên tĩnh cùng thanh thản”
Đúng vậy cuối cùng chỉ còn còn lại sự thanh thản. Cho nên đêm nay anh nghe bài hát này, muốn nó trấn an áp lực và lo âu, đau khổ cùng chán nản trong lòng anh.
“Khi tâm tình rối loạn buồn bực, em thường nghe nhạc của Ân Nhã”. Hinh Vũ nói.
Mạnh Phi nhìn cô, em cũng rối loạn buồn bực?
Hinh Vũ hiểu ánh mắt của anh, “Đương nhiên. Mọi người đều như thế. Anh không cần kiêu ngạo như vậy. Không chỉ riêng mình anh.”
Mạnh Phi sửng sốt. Biết cô nói mang theo hai hàm ý, trong lòng chua xót lại ấm áp. Cô gái này!
Anh hỏi Hinh Vũ: “Vì sao em thích Ân Nhã?.”
“Âm nhạc cô ấy nói cho ta thế giới này rất lớn, con người thật nhỏ bé, nhắc nhở ta không cần quá gò bó bản thân.”
“Phải không?.”
“Đúng vậy. Âm nhạc cùng hội họa giống nhau, đòi hỏi sự lĩnh hội thông suốt. Em cũng cảm nhận nhạc cô ấy như vậy.”
Mạnh Phi có thể cảm nhận được tâm hồn mình chấn động.
Trong phòng yên tĩnh, hai người cùng nghe âm thanh của tự nhiên, không hề cảm thấy xấu hổ. Ban đêm ở đây yên tĩnh, chỉ có âm nhạc tinh tế, hương trà thoang thoảng phiêu đãng trong phòng. Trong nháy mắt, hai người dường như nghe được tâm đối phương.
Hinh Vũ ngồi không lâu liền đứng dậy tạm biệt. Trước khi đi, cô nhìn vào mắt Mạnh Phi, chân thành nói: “Đêm nay cảm ơn anh.”
“Cảm ơn cái gì?” Mạnh Phi hết sức ngạc nhiên. Phải là anh cảm ơn em.
“Cảm ơn trà của anh, nhạc của anh, khiến người khác yên tâm và vui vẻ.”
Mạnh Phi ngây ngẩn cả người. Cô có gương mặt tươi sáng, một đôi mắt trong suốt. Anh biết cô thật lòng nói.
Đêm đó, tại phòng 205 Hinh Vũ ngây người hơn mười phút đồng hồ.
Không biết tại sao, cô đi rồi, Mạnh Phi trong lòng một mảnh bình thản. Căn phòng lạnh tanh, vì cô đến, giờ phút này dường như đã trở nên ấm áp. Thật sự, một ly trà, một ca khúc, một người, nói mấy câu, yên tâm vui vẻ thì ra lại đơn giản như vậy.
Ngày hôm sau, Mạnh Phi gọi điện thoại về nhà. Nói cho mẹ, ngày hôm qua cùng bạn học cùng nhau chúc mừng sinh nhật.
Mẹ nói: “Thật là tốt…” Giọng nói nghẹn ngào.
Mạnh Phi đột nhiên tỉnh ngộ, sinh nhật anh không phải chuyện của mình anh. Mấy năm nay anh không mừng sinh nhật, đối với cha mẹ là sự giày vò.
Một mình, mặc kệ như thế nào, nhưng cha mẹ còn, nên mừng sinh nhật thật tốt.
Trong lòng anh cảm ơn Hinh Vũ. Tuy ngày hôm qua cô không biết sinh nhật anh. Nhưng trong lúc vô ý, cô đã tặng cho anh một phần quà sinh nhật ý nghĩa nhất.
Thời thơ ấu và hạnh phúc thường vĩnh viễn gắn liền với nhau. Nhưng thời thơ ấu của Thu Hồng lại cực kỳ thảm thương. Dơ bẩn tối tăm, đói khổ lạnh lẽo, nhận hết nhục nhã ức hϊếp.
Tổ tiên của cô đều sinh sống cực kỳ nghèo khổ ở vùng miền núi xa xôi Tứ Xuyên. Bà ngoại chết khi mẹ còn nhỏ, mười mấy tuổi đã bị ông ngoại bán cho gia đình cha cô, để cậu hai cưới vợ.
Gia đình cha cũng nghèo khổ, chỉ dựa vào ông nội chống đỡ. Ba từ nhỏ thân thể yếu ớt, không thể làm việc nặng. Bình thường hết ăn lại nằm đã không nói, còn ỷ vào mình lớn lên không tệ, thường ra ngoài giở trò trộm cắp.
Mẹ kết hôn chưa đầy hai năm, ông nội bị bệnh đột ngột qua đời. Trong nhà lập tức như bị trời sụp. Đúng lúc này Thu Hồng được sinh ra. Bởi vì sinh ra đứa con gái vô dụng này, mẹ thường xuyên bị bà nội mắng, cha đánh.
Ngày Thu Hồng một tuổi, ông ngoại qua đời, lập tức mẹ cùng người khác trốn đi, bỏ cô ở lại. Ba năm sau, bà nội cày cuốc đất cằn trong nhà, cha trộm cắp như trước, chơi bời lêu lổng. Khi trong nhà không có gì ăn, liền đi lên núi chặt trộm cây của nhà nước bán lấy tiền.
Khi Thu Hồng bốn tuổi, cha lại qua hàng xóm ở thôn ăn trộm. Nhưng lần đó bị bắt được bị đánh rất nặng, sau khi khiêng trở về không lâu thì chết.
Bà nội vẫn luôn oán giận mẹ mang vận rủi đến nhà, Thu Hồng cũng liên quan nên không được yêu thích. Con trai chết đi, lập tức nhờ người đem cô đến nhà cậu hai. Cửa nhà cậu hai không mở, nói không có em gái. Người kia chỉ có thể dẫn cô trở về.
Bà nội cố gắng mấy lần không được nên đem cô cho người ta. Nhưng không ai muốn, vì cô lớn lên rất gầy bé. Những gia đình trong vùng núi này không nuôi nổi con gái đều đưa ra ngoài rất nhiều. Muốn được người ta chọn thì phải lớn tuổi một chút, có thân thể khỏe mạnh. Ngay lập tức có thể làm việc, rất nhanh có thể sinh đẻ.
Những đứa trẻ khác không có cha mẹ, nhưng chúng còn có bà nội, bà ngoại, dì hoặc cậu yêu thương. Thu Hồng cái gì cũng không có. Nhưng trời sinh cô thông minh, từ nhỏ đã biết mình là người dư thừa, cho nên đặc biệt nghe lời.