Chương 101

Phần đỉnh của chân cụt rất mẫn cảm. Mạnh Phi đau đến mức toàn thân run lên, phần còn lại của chân cụt càng run hơn. Tay phải Hinh Vũ cầm miếng bông nhẹ nhàng lau miệng vết thương, tay trái nhẹ nhàng xoa phần còn lại của chân cụt, giúp anh giảm bớt đau đớn.

Dưới sự vuốt ve nhẹ nhàng của cô, phần còn lại của chân cụt từ từ bình thường trở lại. Thân thể của anh cũng vậy. Nhưng trong lòng vẫn không ngừng run rẩy như trước.

Hinh Vũ chú ý đến phần trên của chân bị cụt, bên trong đùi, có một cái bớt màu xanh nhạt. To bằng hạt óc chó, hình dạng bất quy tắc. Cô không nói gì, tiếp tục khẽ vuốt phần còn lại của chân bị cụt.

Mạnh Phi nhìn cô, anh yêu người con gái này. Trong mắt cô chứa đầy nước mắt, nhưng lại không để chúng rơi xuống. Trên mặt cô trừ yêu thương ra, chỉ có sự kiên quyết. Anh đã sớm biết, trong thân thể mềm mại của cô có một tâm hồn kiên cường.

Miệng vết thương được rửa sạch sẽ, lộ ra vết sẹo màu hồng nhạt, ngang qua đỉnh chân cụt. Hinh Vũ biết rõ, đó là vết khâu sau khi bác sĩ cắt bỏ chân.

Giúp anh băng bó lại, tay Hinh Vũ ngừng một chút, dường như đang suy nghĩ gì. Sau đó, đột nhiên nắm thật chặt phần đỉnh chân bị cụt, liều mạng mà nhéo một cái.

Mạnh Phi đau đến mức toàn thân run rẩy, “A” hét thành tiếng, kinh ngạc nhìn cô.

Hinh Vũ đau lòng đến mức nước mắt rơi xuống, nhưng nói rõ ràng từng chữ từng câu: “Em muốn anh phải nhớ kỹ, sau này không nên xem thường mình! Cũng không được xem thường em!”

Trong chớp mắt đôi mắt Mạnh Phi ẩm ướt. Khi tay cô nhéo phần chân bị cụt của anh, lời của cô như từng dao từng dao khắc sâu vào trong lòng anh. Sẽ không quên, mãi mãi cũng sẽ không quên!

*Tượng thần Venus (tiếng Pháp: Venus de Milo) là một bức tượng Hy Lạp cổ đại và là một tác phẩm điêu khắc Hy Lạp cổ đại nổi tiếng nhất, khắc hoạ Aphrodite (người La Mã gọi là Venus; Hán-Việt là "Vệ nữ"), vị nữ thần tình yêusắc đẹp của người Hy Lạp. Tượng được điêu khắc trên chất liệu cẩm thạch, hơi lớn hơn người thật với chiều cao 203 cm (80 inches), nhưng đã mất hai tay và bệ nguyên bản.

Vài ngày sau khi xảy ra sự việc giáo sư Vương, Mạnh Phi đi tìm Thu Hồng. Giới thiệu cho cô ta một công việc. Đi làm ở hành lang triển lãm tranh Vũ Xương. Chỉ cần làm vào ngày cuối tuần. Có điều, anh nói cô ta giữ bí mật.

Thu Hồng rất ngạc nhiên, bên cạnh đó cũng thật tâm thích công việc này. Cảm động đến rơi nước mắt, đối với Mạnh Phi càng thêm kính trọng yêu mến.

Cuối tháng 4, giáo sư Vương tìm cô ta.

Đi đến phòng làm việc, thái độ của giáo sư Vương rất hòa ái dễ gần.

Thu Hồng nghĩ thầm, còn cần phải giả vờ sao? Cũng không phải chưa thấy bộ mặt khác của bà.

Giáo sư Vương hỏi chương trình học và bài tập gần đây của cô ta, ra vẻ như thật sự rất quan tâm.

Thu Hồng không cho là thế, nhưng vẫn rất cung kính trả lời.

Hỏi han xong xuôi, trở lại chuyện chính. Giáo sư Vương nói đến bản thiết kế nhà trẻ. Khách hàng đã chấp nhận phương án thiết kế, hơn nữa rất hài lòng.

Thu Hồng cảm thấy vừa vui mừng vừa chua xót.

Giáo sư Vương lần nữa cảm ơn bản vẽ của cô ta, rất khen ngợi công sức cô ta bỏ ra. Cuối cùng nói, lần trước chúng ta nói chuyện có chút hiểu lầm, đây là 3000 đồng cho bản vẽ của cô ta.

Thu Hồng cho là mình nghe lầm.

Thế nhưng, nhìn tiền trong tay giáo sư Vương đưa tới, một xấp thật dầy, nhất định không phải là 300 đồng.

Thu Hồng nhận tiền, nhìn ước lượng qua, là 3000 đồng, thật sự là 3000 đồng.

Thu Hồng vô cùng ngạc nhiên, trong lòng không khỏi nghi ngờ, có phải lần trước nói chuyện cô ta hiểu lầm giáo sư Vương hay không?

Cô ta lắp bắp, liên tiếp nói vài câu cảm ơn.

Giáo sư Vương cười nói: “Không cần cảm ơn.” Sau đó, giống như vô tình hỏi, “Em và Mạnh Phi là bạn thân?”

Thu Hồng ngẩn ngơ, nháy mắt liền hiểu rõ. Chính mình thật ngây thơ, còn tưởng rằng mình hiểu nhầm, hoặc cho rằng lương tâm bà nảy sinh, hóa ra là Mạnh Phi giúp. “Bạn bè bình thường,” cô ta trả lời.

Vương Chân Tinh nhìn thấy trên mặt Thu Hồng đột nhiên đỏ ửng, cúi đầu cũng không che dấu được sự thẹn thùng của thiếu nữ, thầm nghĩ quả nhiên cô ta và Hà Mạnh Phi quan hệ không bình thường. Ngày đó bà ta cảm thấy khó hiểu, Hà Mạnh Phi và bà ta không cùng cấp bậc, nếu như không phải có quan hệ thân thiết, thì sao lại vì cô ta ra mặt?

Vương Chân Tinh biết Hà gia ở Tứ Xuyên có quan hệ với trường đại học, và Hà Mạnh Phi có quan hệ với viện trưởng Chung. Bà ta tuyệt đối không muốn đắc tội anh.

Sau đó, giáo sư Vương lại giản dị gần gũi nói thêm mấy câu, đơn giản là khen Thu Hồng là một sinh viên giỏi, rất vui vì học kỳ sau có thể dạy cô ta, lần sau có hạng mục gì sẽ cân nhắc cô ta ,…

Thu Hồng vâng vâng dạ dạ.

Ra khỏi phòng làm việc, thầm nghĩ giáo sư Vương trước sau hai mặt, rất muốn nhổ ra một bãi nước bọt.