Chương 100

“Em đi đi.” Giọng nói Mạnh Phi bình tĩnh. Anh biết là Hinh Vũ. Anh nghe ra được tiếng bước chân của cô.

“Mạnh Phi…”

Mạnh Phi không nói lời nào, mắt nhìn phần còn lại của chân cụt. Vừa rồi lúc bị ngã, chân giả đã bị lỏng sai vị trí. Anh ép buộc mình đi tiếp, thế nên phần đỉnh của chân cụt đã bị cọ rách, máu thịt lẫn lộn. Vừa mới mở hộp thuốc, chuẩn bị xử lý. Nghe được tiếng gõ cửa, tay liền dừng lại.

“Em xin lỗi.” Hinh Vũ đứng bên ngoài rèm, nhỏ giọng nói. Cô thật sự rất xấu hổ và hối hận.

“Không sao. Em đi đi.” Mạnh Phi không biết tại sao cô đột nhiên lại chạy đến đây. Là thương hại? Hay là áy náy? Những thứ này anh đều không cần. Bây giờ phần chân cụt của anh rất đau. Tim lại càng đau hơn.

“Vừa rồi em đến tìm anh. Trông thấy… Trông thấy… Rất tức giận. Thật xin lỗi.” Hinh Vũ tự trả lời vấn đề tại sao mình làm thế với anh khi ở dưới tầng.

“Em không có lỗi gì với anh. Không cần xin lỗi anh.” Thật sự, là tôi tự mình đa tình, không biết tự lượng sức mình.

Hinh Vũ nghe giọng nói bình thản của anh, trong sự bình thản lộ ra sự xa cách vô tận, tim càng đau, “Mạnh Phi, xin anh tha thứ cho em.” Cô gần như đã khóc.

“Tha thứ cho em cái gì?” Anh thật sự không biết.

“Tha thứ cho em tùy hứng, tha thứ cho em vì đã làm tổn thương anh.” Giọng nói của cô càng ngày càng nức nở.

“Em không có.”

Cô đương nhiên là có. Anh nói vậy, vì anh không chịu tha thứ cho cô. “Anh không chịu tha thứ cho em?” Giọng nói của cô run rẩy.

Mạnh Phi gục đầu xuống, tay che mặt. Anh nói gì đây? Bây giờ anh đã hiểu rõ, vừa rồi là cô ghen. Cô vì anh mà ghen!

“Hinh Vũ…” Mạnh Phi bất đắc dĩ gọi tên cô. Em bắt anh phải làm sao đây? Anh nên làm sao bây giờ?

“Anh vén rèm lên được không?”

Mạnh Phi không thể trả lời. Một lúc lâu sau, anh khó khăn nói, “Vì sao?”

Hinh Vũ lập tức hiểu rõ anh đang hỏi cái gì, “Vì tâm hồn của anh.”

Đáy lòng Mạnh Phi chấn động.

“Anh không trọn vẹn.”

“Không ai thật sự hoàn mỹ. Trong lòng em anh là hoàn mỹ nhất.”

Đáy lòng Mạnh Phi tiếp tục chấn động.

“Rất nhiều thứ anh không thể cho em.”

“Có một số thứ chỉ anh mới có thể cho.”

Đáy lòng Mạnh Phi chấn động càng lớn.

Biết rõ lo lắng của anh, Hinh Vũ tiếp tục nói: “Ai mà không từng bị thương? Trên cơ thể có, trong lòng có. Có người mau hết, có người thì lâu. Có người vết thương nhìn thấy được, có người không nhìn thấy được. Em nghĩ quan trọng nhất là cách nhìn sau khi bị thương. Bác sĩ bạn bè người thân chỉ có thể giúp trong tình trạng nhất định. Quan trọng nhất là bản thân mình sẵn lòng vượt qua.”

Trong lòng Mạnh Phi rung động đến cực điểm. Không nói nên lời.

“Không có ai mười phân vẹn mười. Tài năng, vẻ đẹp, giàu có, khỏe mạnh… Không thể có hết mọi thứ. Không biết tại sao, mọi người luôn để ý những thứ mà họ không có, để rồi bỏ qua những thứ họ có.”

Bây giờ Mạnh Phi có thể cảm giác tâm hồn mình đang run rẩy.

“Sớm muộn gì cũng phải đối mặt.” Giọng nói Hinh Vũ rất bình tĩnh.

Tim Mạnh Phi suýt nữa nhảy ra khỏi lòng ngực. Cô đang nói gì? Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, là ai sớm muộn gì cũng phải đối mặt? Anh sớm muộn gì cũng phải đối mặt sao? Cô sớm muộn gì cũng phải đối mặt sao? Hay anh sớm muộn gì cũng phải đối mặt với cô?

“Trừ khi anh không cho là vậy.” Hinh Vũ đau khổ mà thêm một câu.

Tim Mạnh Phi đập thình thịch. Cô đang làm gì?

Người con gái này, một lần rồi lại một lần đẩy anh vào bước đường cùng.

Cũng tốt, những bí mật, những ảo tưởng, không bằng sớm đối mặt với nó. Đau dài không bằng đau ngắn. Cho cô nhìn thân thể xấu xí không trọn vẹn này, để anh sớm chặt đứt đi những mơ mộng hão huyền.

Mạnh Phi thở sâu, kéo mạnh rèm ra. Anh không ngẩng đầu nhìn cô, mắt chỉ nhìn chằm chằm phần còn lại của chân bị cụt, “Rất xấu xí.”

Phần chân cụt còn lại bị cắt ngắn, tròn đầy mà mềm mại. Trên đỉnh của phần chân cụt máu và thịt không rõ. Bởi vì căng thẳng. Phần chân cụt run rẩy dữ dội. Cả người anh cũng run thật mạnh.

Tim Hinh Vũ như bị vo lại, “Là không trọn vẹn, chứ không phải xấu xí.” Cô nhẹ giọng nói. Không chỉ đau lòng cho thân thể anh bị thương, càng đau vì lòng anh đã bị tổn thương sâu sắc. Người hoàn mỹ ưu tú như anh, mỗi ngày đối mặt với sự không trọn vẹn của mình, rõ ràng là anh vẫn chưa thật sự đối mặt với nó.

Trong lòng Mạnh Phi lại run lên.

“Anh dám nói Venus* xấu xí không?”

Cả người Mạnh Phi chấn động, nói không ra lời.

“Dạy em,” Giọng Hinh Vũ dịu dàng.

Lòng Mạnh Phi chua xót phát hiện, dù cô nói cái gì, anh chỉ có thể ngoan ngoãn lắng nghe.

Anh lấy cồn, miếng bông, băng gạc và băng dính y tế từ trong hộp thuốc ra.

Hình Vũ dùng miếng bông chấm cồn, lau vết thương cho anh.