Chương 4

7.

Sáng sớm tinh mơ, ta đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị người ta ôm lấy.

Mở mắt ra mới phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của Lý Mịch.

???

“Làm gì đấy?”

“Gọi nàng không dậy, đang xem có thể thay y phục cho nàng lúc đang ngủ không.” Lý Mịch vô cùng thản nhiên thở ra mấy câu quỷ quái này.

Gọi ta không dậy á? Không đánh thức ta được á? Làm gì có chuyện đấy!

Danh môn khuê nữ làm sao lại gọi không tỉnh được!

Trừ ta ra…

Thôi được rồi, ta nhận.

Ta nhanh chóng thay xong y phục, bởi vì hôm nay là ngày lại mặt, chỉ là về Dung phủ thôi mà, không cần đội mấy cái mão đè chết người kia kia đâu.

Trong lòng ta thầm cảm tạ một hồi.

Ta ngồi trên xe ngựa, dọc đường phố nhộn nhịp sầm uất.

Trẻ con nắm tay vòng tròn hát đồng dao, tiểu thương hấp các l*иg bánh bao liên tùng tục, các hộ buôn rao hò mời chào khách ghé mua hàng.

Ngọc Đường Lâu tấp nập người qua lại, mọi người trên phố cười cười nói nói, mấy tiếng gà gáy vang lên làm bừng sáng cả buổi sớm mai.

Khói lửa nhân gian bập bùng mới khiến người ta cảm thấy thật sự có sức sống.

Ta thở phào nhẹ nhõm, gối đầu lên vai Lý Mịch.

Thật tốt.

“Yến Vương, Yến Vương phi giá đáo…”

Mới một lát đã tới Dung phủ, phụ thân và a tỷ đã đứng đón ở ngoài cửa từ sớm.

“Tham kiến Yến Vương, tham kiến Vương phi.”

Mọi người đều quỳ xuống hành lễ, bao gồm cả phụ thân và a tỷ.

Ta choáng váng mất một lúc.

Ta đã bao giờ nhận lễ như vậy đâu?

Đã bao giờ nhận được quan tâm như vậy đâu?

Từ trước tới nay chưa từng.

Lý Mịch nhận ra, vô thức nắm tay ta chặt hơn.

“A Tú?” Chàng nhỏ giọng gọi ta.

Thần hồn quay lại, mọi người đã đứng sang một bên chờ hai chúng ta ngồi xuống.

Đúng rồi, hiện tại ta là Vương phi, không còn là tiểu thứ nữ không được coi trọng đó nữa.

Ta bắt gặp ánh mắt lo âu của chàng, mỉm cười dịu dàng.

“Không sao.”

Có sao trăng gì đâu?

Cho dù ngày tháng trước đây có chịu uất ức như thế nào cũng đều qua hết rồi, bao năm như thế ta cũng quen rồi.

Vả lại, ta vẫn còn a tỷ, còn có chàng nữa.

Lý Cảnh Nhiên.

Yến tiệc buổi tối bình thường đến không thể bình thường hơn.

Ngoại trừ phụ thân giật mình khi thấy Lý Mịch gắp thức ăn cho ta và khuôn mặt hài lòng của a tỷ thì không có gì khác biệt hết.

Sau đó, a tỷ kéo ta về khuê phòng cũ của ta ngồi.

"Sao rồi A Tú? Ta cảm thấy Yến Vương rất tốt với muội."

“Trên mặt cũng hiện hết lên rồi, nhìn đi nhìn đi, hồi đấy gả muội tới đó quả là một quyết định sáng suốt quá mà.”

Ta gật gật đầu cười: “Ừm, rất tốt.”

A tỷ cười xoa đầu ta: “Vậy thì tốt.”

“Tháng sau ta sắp gả cho Hoành Vương rồi.”

Ta sững sờ, nhanh vậy sao?

Mà a tỷ lại rất bình tĩnh, thong thả uống trà.

“Phụ thân… quyết định rồi?”

Chuyện liên quan đến đoạt quyền, thất thế một lần, thua cả ván cờ.

“Trái phải đều là Hoành Vương với Hiền Vương, chỉ đành xem phụ thân muốn đứng về phía nào thôi. Ta vốn dĩ không kén chọn, dù sao thì trong hai người họ, ai cũng như nhau cả.”

“A Tú, về sau bất luận thế nào thì muội đều phải nhớ: muội là người của Yến Vương phủ, sau này luôn là thế. Dung gia có làm sao cũng không liên quan tới muội, muội không cần gánh trách nhiệm.”

Nghe như muốn phủi sạch quan hệ với ta vậy.

“A tỷ… tỷ bằng lòng không?”

A tỷ đứng hình, đặt chén trà lên bàn rồi mỉm cười.

“A Tú, ta là đích nữ của phụ thân.”

Mắt ta rưng rưng: “Muội biết.”

“Ta không được phép tuỳ hứng.”

“Từ khi còn nhỏ, phụ thân đã dạy ta làm thế nào để dỗ dành mấy vị hoàng tử vương gia kia vui lòng, làm thế nào để trở thành một danh môn quý nữ, cầm kỳ thi hoạ món nào cũng giỏi.”

“Thực ra ta rất mệt nhưng ta vẫn có chút không cam lòng.”

“Không cam lòng để người ta dẫm lên đầu lên cổ, không can tâm những lời tán dương không thuộc về ta. Không can tâm người ta chỉ chỉ trỏ trỏ đằng sau, nói nữ nhi Dung gia thật vô dụng.”

“Thế nên ta chỉ có thể không ngừng đi tranh đi đoạt.”

“Người khác đều thấy ta rất giỏi, nhưng chỉ có mình ta biết, ta không giỏi một chút nào.”

“Ta ghét mấy thứ lễ nghi rườm rà đó, ta không muốn chơi đàn, không muốn ngâm thơ, ta càng không muốn đi lấy lòng ai, trở thành hình mẫu của nữ tử trong mắt người khác.”

“Nhưng mỗi lần phụ thân hỏi ta: Đường Ly, con có bằng lòng không?”

“Ta vẫn không thể vượt qua được cửa ải ấy của chính mình, buông không được, bỏ không đành. Cả đời đã bị danh lợi trói buộc, có lẽ đây chính là kết cục của ta.”

A tỷ thở dài, đôi mắt khẽ run.

“A tỷ, vậy tại sao Thánh thượng ban hôn cho tỷ lại gả ta đi? Không phải tỷ nói là… Nếu tỷ gả đi thì không cần phải gả cho Hoành Vương làm quân cờ tranh quyền đoạt thế của phụ thân nữa.”

Đầu tiên là im lặng, sau đó tỷ ấy cười, cười đến mức vô cùng tỏa sáng, cười đến mức vô cùng xinh đẹp.

Làm ta cảm thấy hoa nở sớm mùa xuân cũng không sánh bằng.

Đây mới là a tỷ của ta.

Không có trói buộc, không có đắn đo, chỉ là tỷ ấy thôi.

Tự do biết bao.

“Vậy muội phải làm sao đây?” A tỷ cười, một giọt lệ tràn ra từ khoé mắt.

“Nếu ta gả cho Yến Vương, vậy muội phải làm sao đây?”

A tỷ không kìm lòng được nữa, ôm ta khóc nức nở.

Mỗi giọt nước mắt đều nói lên những năm tháng bất bình và bất lực này.

Những giọt nước mắt nhẹ rơi trên vai ta, nhưng ta lại cảm thấy rất đau.

Hoá ra là như thế…

Hóa ra đó là cách duy nhất để thoát khỏi ván cờ này.

Nhưng a tỷ nhường cho ta, tỷ lại nhường cho ta.

Ta cũng không cầm lòng được, hòa cùng hai hàng lệ của tỷ, nước mắt chảy thành sông.

Nhiều năm như vậy, thế mà ta chợt cảm thấy từ trước tới nay ta chưa từng hiểu rõ a tỷ của ta.

A tỷ đứng trước đầu sóng ngọn gió che chở cho ta, hoá ra cũng yếu đuối, cũng ấm ức đến vậy.

Xin lỗi, a tỷ.

Cảm ơn tỷ.