Dung Cẩm ngồi bên cửa sổ, nhàn nhã gõ máy tính.
Tách cà phê bên cạnh nóng hổi, mùi hương ngào ngạt bao phủ lấy không gian.
Cô lấy thỏi son ra, soi gương chỉnh trang lại.
Vẻ ngoài xuất chúng thu hút vô số ánh nhìn, cô thở dài.
Cầm điện thoại lên, bấm số:
“A Tú, em đừng quên, lát nữa chị gửi tin nhắn cho em thì em phải lập tức gọi điện thoại cho chị đó. Biết không?”
Giọng nói dịu dàng thậm chí còn khiến cành đào ngoài cửa sổ mềm nhũn.
“Được rồi được rồi, em biết rồi mà.”, Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói dễ thương.
Dung Cẩm cười cười rồi cúp điện thoại.
Cô đưa tay nhìn đồng hồ, nhìn ra cửa.
Vẫn chưa tới.
Dung Cẩm năm nay mới 24 tuổi nhưng đã bị ba mẹ ép đi xem mắt.
Mấy phen từ chối không được, đành phải kiên trì đi tới.
Dù sao đợi lát nữa đợi em gái gọi đến rồi thoát thân vậy.
Nhưng đối tượng xem mắt này làm sao vậy? Đã trễ mười phút rồi đấy.
Muốn trốn cũng không xong, Dung Cẩm im lặng một hồi.
“Xin lỗi, tôi tới muộn.”
Dung Cẩm ngẩng đầu, người bước tới khuôn mặt lạnh lùng nhưng vẫn rất thân thiện.
Hiện giờ thì là vẻ mặt đầy áy náy.
Khi mắt cô đối diện mắt anh, Dung Cẩm ngẩn cả người.
Thời gian dường như đã ngưng đọng ở một giây này, mọi thứ xung quanh như ngừng trôi.
Một giọt nước mắt lăn xuống gò má.
Dung Cẩm tỉnh táo lại, vội vàng lau đi nước mắt trên mặt.
Lạ thật, tại sao cô lại khóc chứ?
Tại sao lại khó chịu như vậy?
Dung Cẩm nhấp một ngụm cà phê để lấy lại bình tĩnh.
“Sao vậy?”, Người tới có chút do dự.
Cô nhìn kỹ khuôn mặt của đối tượng xem mắt, một đôi mắt phượng, đường nét rõ ràng sắc sảo.
“Không sao...", Dung Cẩm cố bình tĩnh lại.
“Vừa rồi tôi có hơi kì lạ rồi, xin lỗi”
“Không sao, là tôi có lỗi trước.", giọng nói người nọ trong trẻo lạnh lùng tựa như khối băng vạn năm, nhưng thái độ và cách nói lại hết sức dịu dàng.
Dung Cẩm ngồi xuống mặt đối mặt với anh, cất laptop đi.
“Tôi tên Dung Cẩm, năm nay 24 tuổi.”
“Tôi tên Lý Thời, năm nay 27 tuổi.”
Lý Thời còn muốn nói gì đó, ngập ngừng nhưng lại thôi.
Dung Cẩm nhìn ra và nói thẳng: "Có gì muốn nói ạ?”
Lý Thời nhíu nhíu mày, rõ là có chút khó xử.
“Có lẽ hơi mạo muội nhưng khi vừa gặp cô tôi đã có một cảm giác như chúng ta đã quen biết nhau từ rất nhiều năm trước rồi…”
Nói xong Lý Thời lại tự mỉm cười, "Thôi bỏ đi, nghe giả dối quá.”
Nhưng hai mắt Dung Cẩm lại sáng rực lên.
"Không, tôi cũng cảm thấy như vậy."
Lý Thời ngạc nhiên, yên lặng nhìn cô gái trước mắt.
“Vậy, rất trùng hợp rồi nhỉ?”
Dung Cẩm không còn ý định gửi tin nhắn chạy trốn nữa.
Cô lẳng lặng ngồi, cùng Lý Thời ăn xong bữa cơm này.
Cuối cùng, cô vẫn không nhịn được mở miệng.
"Anh... đã từng mơ thấy giấc mơ kỳ lạ nào không?"
Sóng mắt Lý Thời lưu chuyển, suy tư một hồi, "Hình như…có một giấc mơ rất lạ. Sao vậy?”
“Tôi chỉ muốn nói là suốt những năm qua tôi đều có cùng một giấc mơ rất lạ.”
Dung Cẩm nhíu mày, cố gắng nhớ lại.
“Trong giấc mơ đó, có một nam nhân ăn mặc như là Vương gia. Hắn bị một kiếm đâm c/h/ế/t, sau đó một nữ nhân xông vào, tự vẫn, máu tươi tràn ngập tại chỗ…”
“Nữ nhân kia rất giống tôi, còn vị Vương gia kia......”
Dung Cẩm nhìn Lý Thời rồi dừng lại một chút.
“Rất giống anh.”
Ánh mắt Lý Thời có chút ngỡ ngàng, "Tôi cũng từng có giấc mơ này.”
“Tôi nhớ ra rồi, cô chính là nữ nhân kia!”
Lý Thời bừng tỉnh và nói "Vậy chúng ta có...duyên phận gì sao?”
Dung Cẩm lắc đầu: "Tôi không biết.”
Hai người im lặng, nhất thời không hiểu được điều gì đang xảy ra.
Sau khi thanh toán, Dung Cẩm và Lý Thời rời khỏi nhà hàng.
“Để anh đưa em về nhà.”
Dung Cẩm gật đầu, chẳng biết tại sao nhưng cô không thể từ chối được.
Bên đường có một người bán kẹo mạch nha hàng rong.
Loại đồ ăn truyền thống này, bây giờ người trẻ đa số cũng không còn thích ăn nữa rồi.
Tiền kiến được hơn phân nửa đã xuất phát từ những người thuộc thế hệ trước cả.
Đôi lúc có vài ông bà ra ngoài mua thức ăn rồi tiện ngang qua mua một tấm thì cũng có thể coi là kiếm được chút đỉnh.
Lý Thời đi qua bên kia, mua một tấm kẹo mạch nha rồi đưa cho Dung Cẩm.
Dung Cẩm nghiêng đầu, khó hiểu nhìn anh.
Ánh mắt Lý Thời trở nên có chút xấu hổ.
“Xin lỗi, anh cũng không biết rốt cuộc hôm nay anh bị sao nữa.”
“Không hiểu sao anh cứ có cảm giác em thích ăn cái này nên mới đi mua…”
Lý Thời nói xong muốn lấy lại kẹo.
Dung Cẩm giơ tay nắm lấy cổ tay anh, nhận lấy kẹo mạch nha.
“Từ nhỏ em đã rất thích ăn món này rồi.”
“Cảm ơn.”, cô nở nụ cười làm Lý Thời có chút sững sờ.
Khuynh quốc khuynh thành, một vẻ đẹp có tính sát thương cao.
Nụ cười của cô đẹp đến mức khiến Lý Thời thất thần trong giây lát.
“Ồ…không có gì.”
Thấy bộ mặt sững sờ của Lý Thời, Dung Cẩm nhẹ nhàng quơ quơ tay trước mặt anh ấy.
Lý Thời bừng tỉnh.
Hoa đào ven đường đang nở rộ, làn gió nhẹ nhàng thổi qua làm rơi hai ba đoá hoa thướt tha.
Dung Cẩm cười và nắm lấy tay Lý Thời, “Đi nào! Không phải anh bảo muốn đưa em về nhà à?”
*Đưa em về nhàa:,>
Lý Thời nắm chặt tay Dung Cẩm và cùng tiến về phía trước.
Kiếp trước kiếp này, ân oán dây dưa.
Đau khổ đấu tranh, tình yêu sâu đậm.
Tất cả những ký ức của quá khứ như ngưng kết hết vào đoá hoa này.
Gió thổi mây bay, trở về cát bụi.
Phồn hoa tận cùng, người có tình muôn kiếp sẽ gặp lại nhau…
( Hoàn)