Chương 5

Lần theo chiếc cổ mảnh khảnh là yết hầu, đường viền hàm sắc nét, đôi môi mỏng, đôi mắt đen sâu thẳm bên dưới chiếc kính gọng vàng, tất cả toát lên vẻ lãnh đạm và cấm dục.

Trước mặt người đàn ông này, thầy chủ nhiệm thậm chí còn không dám ngồi xuống, dạ thưa liên tục, khom người rót nước: “Chuyện vặt vãnh như vậy, thật xin lỗi đã làm phiền anh Chu đích thân đi một chuyến.”

“Cô giáo Thịnh cũng thật là, sao lại gọi điện làm phiền anh tới tận đây chứ…”

Chu Thời Dư rũ mắt nhìn người trước mặt đang bận rộn, chân anh vắt chéo, bàn tay đang đặt trên đầu gối, mười ngón thon dài.

Tuy cách nhau một khoảng nhưng Thịnh Tuệ có thể nhìn thấy rõ ràng từng khớp xương và đường gân nổi trên mu bàn tay anh gợi lên cảm giác mạnh mẽ.

Rõ ràng là được gọi đến để trao đổi với giáo viên, Chu Thời Dư vẫn bình tĩnh, trên môi mang theo nụ cười ôn hòa khiêm tốn, nhưng lại có tư thái của cấp trên.

Khi thầy chủ nhiệm bưng nước để lên bàn, người đàn ông mới chậm rãi gật đầu, đôi môi mỏng khẽ cong lên, giọng nhẹ nhàng và lịch sự đáp: “Anh vất vả rồi.”

Chủ nhiệm được tôn trọng đâm ra hoảng sợ: “Không, không có gì.”

“Bình thường thầy chủ nhiệm dữ như vậy, sao hôm nay lúng túng thế.”

“Trời, cô còn không nhìn xem người đối diện ông ấy là ai.

Đó là Chu Thời Dư, một ngày kiếm được biết bao nhiêu tiền, chắc gấp mấy lần chúng ta cộng lại.”

“Nghe nói sân vận động mới khởi công và khu ký túc xá đều là do anh ấy chi tiền, đừng nói là chủ nhiệm, đến hiệu trưởng nhìn thấy anh ấy cũng đến cúi đầu khom lưng nữa kìa.”

Đồng nghiệp ở ngoài hành lang xì xào bàn tán, rất nhanh đã có người phát hiện ra Thịnh Tuệ, họ đều tự giác nhường đường cho cô.

“Cô giáo Thịnh đưa học sinh tan học sẽ quay về ngay….”

Chủ nhiệm liến thoắng giải thích, nghe thấy tiếng huyên náo ngoài cửa liền liếc sang, thấy Thịnh Tuệ thì vội vẫy tay kêu cô tới: “Tiểu Thịnh lại đây, vị này chính là tổng giám đốc Chu – Chu Thời Dư.”

Cô biết đối phương có thân phận tôn quý nên chân bước nhanh đi vào phòng họp.

Chu Thời Dư lại chủ động đứng dậy trước, cười dịu dàng, lặng lẽ đợi Thịnh Tuệ dừng lại trước mặt anh, những người xung quanh nhìn họ với ánh mắt kinh ngạc.

Cả hai đứng đối diện nhau, sự chênh lệch chiều cao giữa hai người lộ ra ngay lập tức.

Thịnh Tuệ gần 1m7 đã được coi là cao, cô phải ngẩng đầu lên mới có thể đối mắt với Chu Thời Dư, người đang rũ mắt xuống nhìn cô.

Khác với khuôn mặt lạnh lùng và khí thế trấn áp người khác, ở cự ly gần nhìn đôi mắt đen nhánh sau cặp kính gọng vàng, càng nhìn kỹ sẽ thấy ôn hòa điềm đạm giống như gió mùa xuân.

Nho nhã mà nghiêm nghị, dịu dàng mà sâu sắc, những từ ngữ mô tả cái đẹp đều có thể dùng được cho anh.

Bốn mắt nhìn nhau, Thịnh Tuệ nhớ tới cuộc gọi vừa nãy của Tề Duyệt, mở đầu tự giới thiệu: “Chào ba của Chu Dập, tôi là chủ nhiệm lớp em ấy, Thịnh Tuệ.”

Vừa dứt lời, đuôi lông mày của người đàn ông hơi nhấc lên, trong đáy mắt có một tia kinh ngạc lướt qua, nhanh đến mức khó phát hiện.

Thịnh Tuệ bắt gặp biểu cảm cực nhỏ đó nhưng cô không nghĩ gì nhiều.