Chương 45

Sau này lớn lên cô mới biết, loại đồ ngọt này chủ yếu là chất tạo ngọt và tạo màu không hề tốt cho sức khỏe, từ đó không đυ.ng vào nữa.

Với lại thời thế thay đổi, kẹo trái cây giá rẻ dần dần bị thay thế bởi những loại kẹo khác, hiện tại trên thị trường rất khó thấy loại này, muốn ăn thì phải đi tìm khắp nơi mới có.

Chu Thời Dư thế mà cũng ăn loại kẹo này.

Thịnh Tuệ nói cảm ơn nhận lấy viên kẹo, rủ mắt nhìn anh mở gói lấy kẹo ra ăn, không khỏi tò mò: “Anh thích vị kẹo này sao?”

Từ góc độ của cô, anh vẫn đang nhắm hai mắt, im lặng vài giây rồi hơi cong môi cười: “Năm tôi 16 tuổi bị bệnh phải nhập viện, có người đã cho tôi một viên kẹo trái cây.



Vậy là 13 năm trôi qua rồi, Thịnh Tuệ tính nhẩm trong lòng rồi nói: “Sau đó thì sao?”

Lần này Chu Thời Dư không trả lời.

Thời gian trôi qua hồi lâu, Thịnh Tuệ cứ tưởng anh đã ngủ, ai ngờ bên tai mơ hồ truyền đến một giọng nói trầm thấp:

“…Sau đó, người ấy không nhớ ra tôi.



Nhưng anh không buông bỏ được.

Hai người rời bệnh viện lúc 2 giờ rưỡi sáng, nhiệt độ cơ thể của Chu Thời Dư vẫn là 38,5 độ C.

Thịnh Tuệ muốn thuyết phục anh ở lại bệnh viện để theo dõi, nhưng anh nhất quyết muốn đích thân lái xe đưa cô về, cô vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi nên cuối cùng cũng lên xe anh.

Chiếc Aston Martin ngừng dưới lầu, Thịnh Tuệ đẩy cửa xuống xe, từ khóe mắt thấy Chu Thời Dư đang cúi đầu tìm đồ gì đó.

Cô buồn ngủ nên đầu óc không tỉnh táo: “Có cần tôi giúp không?”

Đôi mắt anh nhìn trên áo khoác của cô, chỉ cười: “Không sao, cô về đi, chúc ngủ ngon.”

“Chúc ngủ ngon.”

Giấc ngủ đêm nay quá ngắn nên hôm sau Thịnh Tuệ suýt nữa không thể thức giấc, đồng hồ báo thức đã kêu vài lần đều bị cô bấm “nhắc lại”, may sao có Tiêu Mính đẩy cửa bước vào.

Thấy cô không thể mở mắt, Tiêu Mính không đề cập đến kế hoạch sinh nhật của cô nữa mà chỉ nói: “Tối nay tan sở về tớ sẽ làm cho cậu một bàn đồ ăn ngon, ăn xong rồi cậu ngủ bù một giấc cho đã.”

Thịnh Tuệ cầm ly cà phê đen, uống một hơi cạn sạch: “Xin lỗi cậu nha, đã đồng ý cùng đi ra ngoài chơi rồi mà…”

“Nói gì vậy! Tớ đã đặt xe cho cậu rồi, chờ lên xe rồi chợp mắt một lát.”

Trước khi ra ngoài, Thịnh Tuệ cầm lấy chiếc áo khoác nam đang vắt trên lưng ghế, từ trong túi cô lấy ra một chiếc điện thoại màu trắng.

Cô nhanh chóng nhận ra đây là điện thoại của Chu Thời Dư.

Thịnh Tuệ khẽ nhíu mày.

Nếu cô nhớ không lầm thì tối hôm qua anh dùng điện thoại màu đen, nhưng lần đầu gặp mặt cô, anh hỏi xin thông tin liên hệ lại dùng điện thoại màu trắng.

Thịnh Tuệ dùng điện thoại của mình gọi đến số của Chu Thời Dư, quả nhiên thấy màn hình điện thoại màu trắng sáng lên.

Sử dụng hai chiếc điện thoại khác nhau cho công việc và cá nhân là điều bình thường.

Vấn đề là làm sao để cô trả lại anh.

Sau khi đến trường, Thịnh Tuệ tìm được hồ sơ liên lạc với phụ huynh, cô gọi cho dãy số thứ hai vài lần nhưng không có ai nghe máy.

Anh bị bệnh vẫn chưa khỏe lại sao?

Cô không khỏi lo lắng, giữa giờ học cô lại gọi vài lần nữa, nhưng kết quả vẫn không ai nghe.