“Nếu dời ngày thì có khả năng cô sẽ thay đổi quyết định.
” Chu Thời Dư nhìn người phụ nữ đang lo lắng vô cùng chăm chú, ý cười trong mắt anh đậm hơn: “Tôi không thích mạo hiểm.
”
CEO top đầu giới đầu tư mạo hiểm lại nói mình không thích mạo hiểm, lời nói mâu thuẫn với thân phận của anh, Thịnh Tuệ coi như anh đang sốt nên đầu óc không thanh tỉnh, cô lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh anh.
Ngay sau đó mẹ cô gọi điện thoại tới.
“Con đã tới chưa? Trên đường không gặp chuyện gì chứ?”
“Không ạ, con đang ở bệnh viện.
” Thịnh Tuệ nghiêng người hạ giọng, không muốn Chu Thời Dư nghe thấy cuộc trò chuyện: “…Con đang ở cùng một người bạn.
”
Có lẽ vẫn còn cảm thấy áy náy nên Vu Tuyết Mai chỉ dặn dò cô cẩn thận: “Ngôn Trạch sắp truyền dịch xong rồi, khi nào con xong việc thì đến đây.
”
“Dạ.
”
Cúp điện thoại, Thịnh Tuệ biết mình không còn lý do ở lại, cởϊ áσ khoác muốn trả lại anh: “Anh cứ đắp chăn đi, tôi không cần gấp—“
Cô chưa dứt lời, bàn tay thon dài nóng hổi nắm lấy cổ tay cô, Chu Thời Dư khẽ cau mày, mãi không nhận lại chiếc áo khoác: “Tôi nghĩ đồ đã mượn cần trả lại tại chỗ thì tốt hơn.
”
Ý anh là muốn trả lại chăn cho cô? Thịnh Tuệ khó hiểu.
Bàn tay bao quanh cổ tay cô rất lỏng, chỉ cần hơi vung tay là có thể thoát ra được.
Thịnh Tuệ không cử động, rủ mắt nhìn xuống người đàn ông đang sốt cao, anh đang ngẩng đầu nhìn cô bằng đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm như bờ vực không thể đoán ra cảm xúc là gì.
“Ý tôi là…” Chu Thời Dư nhíu mày trầm ngâm không nói, vài giây sau, anh thấp giọng hỏi cô:
“Cô giáo Thịnh có thể ở lại cùng tôi không?”
Thịnh Tuệ không do dự đáp: “Được.
”
Chu Thời Dư đã giúp cô nhiều lần, tối nay anh bất chấp bệnh tật mà đến cuộc hẹn với cô, về tình về lý cô nên ở lại chăm sóc cho anh.
Thịnh Tuệ vốn đã quen với việc chăm sóc người khác, cô chỉ vào giữa sảnh: “Tôi ở ngay đó, nếu anh cảm thấy không thoải mái thì hãy gọi điện cho tôi, tôi xong việc sẽ tới đây ngay.
”
Cổ tay của Thịnh Tuệ vẫn bị anh nắm lấy, làn da của cô cảm nhận rõ ràng nhiệt độ nóng hổi của anh, cô cúi xuống, dùng một tay đắp chăn và áo khoác cho Chu Thời Dư.
“Cô mặc áo khoác đi.
”
Chu Thời Dư ngồi thẳng lưng trên băng ghế, nghiêng người về phía trước, khoảng cách giữa hai người ngay lập tức được rút ngắn, đôi môi mỏng của anh ghé vào tai Thịnh Tuệ, hơi thở của anh vì sốt mà cũng mang theo hơi nóng:
“Nếu cô giáo Thịnh vì chăm sóc tôi mà bị bệnh, rất lâu về sau tôi vẫn sẽ cảm thấy áy náy vì đã làm phiền cô.
”
Người đàn ông này lời nói mơ hồ, trầm thấp mê người không có chút nào phong độ như thường ngày, lỗ tai Thịnh Tuệ nóng lên, không kìm được lui về phía sau, uyển chuyển nói:
“Ngài Chu, tôi phát hiện đôi lúc anh có hơi, có hơi ——”
“Nói năng tùy tiện sao?” Chu Thời Dư tốt bụng bổ sung.
“……”
Thấy cô im lặng đồng ý, Chu Thời Dư cong môi cười, thoáng thấy vành tai của Thịnh Tuệ đã ửng hồng, không còn vẻ kính sợ như lúc đầu, trong đôi mắt long lanh của cô có chút thẹn thùng, xấu hổ, lại càng thêm nhanh nhẹn sáng ngời.