Chương 41

Chu Thời Dư ngồi trên băng ghế một lúc, lấy điện thoại ra mở màn hình, giơ ngón tay lên nhưng mãi không chạm xuống, vài giây sau anh lại mở màn hình, chuỗi hành động đó lặp đi lặp lại ba lần, anh giơ tay nhéo nhéo sơn căn.

(*) Sơn căn: chỉ phần sống mũi ở khoảng giữa hai mắt.

Thịnh Tuệ không rõ anh đang rối rắm chuyện gì.

Chu Thời Dư dường như không phải là người thiếu quyết đoán, không biết người đó là ai mà có thể khiến anh đêm khuya rạng sáng do dự có nên liên lạc hay không hồi lâu như vậy.

Người đàn ông trong góc lại mở màn hình, lần này, đầu ngón tay của anh chạm xuống.

Điện thoại trong lòng bàn tay rung lên, Thịnh Tuệ nhìn tên anh trên màn hình, sửng sốt một lúc.

Hóa ra là muốn gọi điện cho cô.

Giữa tiếng ồn ào của đám đông, giọng nói khàn khàn của Chu Thời Dư vang lên, giọng nói dịu dàng của anh vẫn như cũ: “Cô giáo Thịnh.



“Tôi đây.

” Thịnh Tuệ nghĩ anh bị bệnh thật rồi, ngay cả âm thanh vô cùng ồn ào bên cô được thu vào trong điện thoại mà anh cũng không chú ý đến, cô ngước mắt lên nhìn Chu Thời Dư ở trong góc, hỏi:

“Ngài Chu, ngài không sao chứ?”

Chu Thời Dư không trả lời câu hỏi của cô, anh nói: “Vừa rồi không thể gọi cho cô được.



….

.

Vậy là anh luôn đợi cô nhận điện thoại sao?

“Vừa rồi tôi nói chuyện điện thoại với mẹ.

” Thịnh Tuệ nhẹ giọng giải thích, cô thấy chai nước biển của anh đã cạn mà anh không hề để ý, cô không khỏi nhíu mày: “Ngài tìm tôi có việc gì sao?”

“Không có việc gì quan trọng.



Giọng người đàn ông trầm thấp khàn khàn vang lên trong không gian ồn ào, từng từ từng chữ như chiếc búa nhỏ gõ vào tim cô:

“Chỉ là muốn làm người đầu tiên chúc mừng sinh nhật cô.



Thịnh Tuệ không biết cô nên ngạc nhiên vì Chu Thời Dư biết hôm nay là sinh nhật của cô, hay là vì anh gọi ngay lúc anh đang bị ốm, cô nhìn người đàn ông này không chớp mắt, anh ngồi thẳng lưng nói chuyện điện thoại với cô.

Anh đang cúi đầu xuống nên không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng Thịnh Tuệ biết ánh mắt của anh lúc này chắc chắn rất dịu dàng và chân thành, chỉ cần nhìn một chút là sẽ đắm chìm trong đó.

Một lúc lâu sau cô chưa phản ứng lại, Chu Thời Dư lặp lại lần nữa: “Thịnh Tuệ, chúc sinh nhật lần thứ hai mươi bảy vui vẻ.



“Cầu mong cuộc sống sau này của cô luôn bình an suôn sẻ, vui vẻ khỏe mạnh.

Thịnh Tuệ sốc đến mức một lúc lâu không thể thốt nên lời, sững người tại chỗ.

Hai đầu cuộc gọi đều im lặng, một lúc sau, người đàn ông cười khẽ: “Nghe có vẻ như cô rất ngạc nhiên.



Vừa dứt lời, một tiếng ho khan vang lên, Thịnh Tuệ theo bản năng nhìn sang, thấy Chu Thời Dư hơi nghiêng đầu, đưa điện thoại ra xa để cô không nghe thấy.

Như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cô bước nhanh về phía anh, đứng trước mặt anh, cô buột miệng thốt ra: “Tôi có chăn bông đây, anh có muốn đắp không?”

Nói xong, cô đưa ngay chiếc chăn màu trắng gạo ở trong tay ra cho anh.

Chu Thời Dư sững sờ, ngước mắt lên nhìn cô, bỗng chốc nhíu mày như thể anh không thể tin được, anh đưa bàn tay phải đang truyền dịch chạm vào chăn, lẩm bẩm một mình: “… Là thật.