”
Thoáng thấy bóng dáng quen thuộc, cô khựng lại, nhìn mẹ mình xuống xe ở cửa chính ‘cấm đỗ xe’ của bệnh viện, chạy như bay về phía phòng cấp cứu.
“…Vừa rồi là do mẹ nói năng không tốt.
” Vu Tuyết Mai vừa chạy vừa vội vàng giải thích qua điện thoại: “Xin lỗi con nha Tiểu Tuệ, nhưng lúc mẹ gặp khó khăn nhất chính chú Hứa đã cứu mẹ, là người thì phải biết trả ơn.
”
“Con luôn là bé ngoan, con có thể thông cảm cho tâm trạng của mẹ đúng không?”
Ở trước cửa bệnh viện, Thịnh Tuệ bước đi chậm lại, ngơ ngẩn nhìn đồng hồ điện tử ngoài sảnh của phòng cấp cứu, bên tai cô văng vẳng lời xin lỗi tha thiết và áy náy của mẹ.
Đồng hồ vừa nhảy qua số 0, sang một ngày mới.
Hôm nay là sinh nhật của cô.
Phòng cấp cứu náo nhiệt và ồn ào, Thịnh Tuệ đứng một mình ở lối vào sảnh, mọi người cứ vội vã lướt qua cô, không ai quan tâm đ ến sự tồn tại của cô.
Cách đó không xa, một tiếng khóc to như vặn hết công suất truyền đến.
Thịnh Tuệ nghe thấy liền nhìn sang, cô thấy đứa trẻ bị bệnh đang khóc trong lòng y tá, cho đến khi nó trở lại trong vòng tay của mẹ mới khụt khịt ngừng khóc.
Đúng vậy, làm gì có đứa trẻ nào không quyến luyến mùi hương và vòng tay ấm áp của cha mẹ.
Đây là bản năng bẩm sinh của con người.
Thịnh Tuệ không đi chăm sóc Hứa Ngôn Trạch nữa mà ôm chăn đứng ở đằng xa, nhìn Vu Tuyết Mai đang ngồi trên băng ghế trong sảnh chính phủ áo khoác cho cậu, đưa cho cậu bát cháo thịt nạc bà vừa mua.
Cậu thiếu niên thường ngày hay phản nghịch hiếm khi ngoan ngoãn nghe lời ăn cháo.
Nơi đó không cần cô.
Thịnh Tuệ cúi đầu nhìn xuống chiếc điện thoại vẫn đang bắt máy, biết rằng mẹ sớm đã quên có người ở đầu dây bên kia vẫn đang đợi bà nói, cô cúp máy.
Nhìn hình ảnh phản chiếu trên màn hình điện thoại là khuôn mặt mệt mỏi, trên trán lấm tấm mồ hôi, những sợi tóc rối bù dính vào hai bên mặt và lỗ tai, Thịnh Tuệ bất đắc dĩ cười.
27 tuổi mới bắt đầu, có cần phải chật vật như vậy không?
Có người vội vã hô lên “cấp cứu”, Thịnh Tuệ lùi lại nhường đường, cô xoay người, ánh mắt chuẩn xác rơi vào bóng người quen thuộc ngồi trong góc.
Mặc cho xung quanh hỗn loạn, người đàn ông khoanh tay trước ngực, khẽ nhắm mắt lại, vắt chéo đôi chân dài dựa lưng vào ghế, phần cổ trắng nõn giờ phiếm hồng, có thể anh không muốn bị nhận ra nên cúi đầu đeo khẩu trang màu đen, áo gió che ở trước người, tuy đang bị bệnh nhưng vẫn toát lên vẻ tao nhã.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy anh truyền nước biển, sẽ không ai phát hiện ra người đàn ông này đang bị sốt cao.
Thịnh Tuệ nghĩ cô chắc hẳn quá đồng cảm, chỉ vì Chu Thời Dư một mình đến phòng cấp cứu để truyền dịch, bỗng chốc cô cảm thấy anh thật cô độc.
Trong chớp mắt cô không thể khống chế được mà nảy ra một suy nghĩ, có lẽ Chu Thời Dư không giống như trong tưởng tượng trước đây của cô – là người không bao giờ bị ngăn cản bởi bất kỳ điều gì.
Cảm giác này thật khó diễn tả, thay vì thất vọng, hình ảnh người đàn ông cũng vì thế mà càng chân thực hơn, không phải là ‘chỉ ngắm từ xa, không thể lại gần’.