Chương 38

“Không cần, em không lạnh.

” Cậu bé mười sáu, mười bảy tuổi hay cậy mạnh, Hứa Ngôn Trạch quay sang một bên, không chịu nhận lấy áo khoác, liếc nhìn Thịnh Tuệ đang trang điểm nhẹ, giọng ồm ồm nói: “Chị lại đi xem mắt à?”

Thấy cậu nhóc nhíu mày khó chịu, Thịnh Tuệ điều chỉnh tốc độ truyền dịch chậm lại: “Không thoải mái thì ngủ đi, chị sẽ trông cho.



“Đối phương là người thế nào?” Hứa Ngôn Trạch kiên trì dò hỏi: “Hai người bọn chị sẽ kết hôn sao?”

“Mẹ đang trên đường trở về, trường học—”

“Hỏi chị về chuyện này mà sao chị khó thế?”

Cậu thiếu niên bị chị nhắc nhở mấy lần liền phát cáu, sau khi nói xong mới nhận ra giọng mình quá hung hăng, quay mặt đi ho khan một tiếng: “…Đừng lúc nào cũng coi em là con nít.



“Chị không coi em là con nít.

” Thịnh Tuệ nửa dỗ dành nửa bất lực thở dài, thấy trán em trai lấm tấm mồ hôi, cô liền lấy khăn tay từ trong túi xách ra lau cho cậu.

“Chị cũng không biết.



“Chị nói ‘không biết’ là có ý gì?” Hứa Ngôn Trạch ngoài miệng tuy không phục nhưng lại ngoan ngoãn nằm im để cho Thịnh Tuệ lau: “Không thích thì nhanh từ chối, kết với chả hôn.



Thịnh Tuệ không muốn thảo luận chuyện này với Hứa Ngôn Trạch, thứ nhất là mối quan hệ giữa hai chị em không thân thiết, thứ hai, cô thực sự chưa nghĩ ra liệu mình có muốn kết hôn với Chu Thời Dư hay không.

Ý định kết hôn của anh rất rõ ràng, lý do chọn cô cũng rất thuyết phục, dù vậy, cô vẫn cảm thấy thiếu cảm giác chân thật.

Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, có một gia đình hạnh phúc, cuộc sống của Chu Thời Dư gần như viên mãn, hôn nhân có thể có hoặc không, cho dù độc thân thì cũng ít có tiếc nuối.

Còn cô, cuộc đời trong quá khứ như ao tù nước đọng, quãng đời tương lai chỉ cần liếc mắt là thấy được điểm cuối, chịu đựng một mình có lẽ là kết cục tốt nhất.

Trong cuộc hôn nhân này, Chu Thời Dư có thể cung cấp cho cô những điều kiện vật chất giàu có sung túc, đầy đủ giá trị tình cảm, nhưng điều cô có thể làm được cho anh rất ít.

Thịnh Tuệ có thể cảm nhận được sự phản kháng sâu thẳm trong trái tim cô, tuy yếu ớt nhưng nó quả thật tồn tại.

Sau khi tốc độ truyền dịch được chỉnh chậm lại, hàng lông mày của Hứa Ngôn Trạch từ từ giãn ra, cậu nhóc sốt cao cả ngày cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ sâu, đầu gật gà gật gù.

Thịnh Tuệ cẩn thận đỡ đầu em trai, ngồi thẳng dậy, để Hứa Ngôn Trạch dựa vào vai phải của cô.

Nhìn xuống khuôn mặt đỏ bừng của em trai, không biết vì sao Thịnh Tuệ lại đột nhiên nhớ tới Chu Thời Dư tối nay, trên làn da trắng nõn lạnh lùng của anh cũng phiếm hồng không tự nhiên.

Cô lo lắng mở khung chat ra, phát hiện cuộc đối thoại cuối cùng giữa hai người là lúc cô báo về nhà bình an khi vừa xuống xe, chuẩn bị lên lầu.

Người trước giờ luôn trả lời trong vòng vài giây, cho tới bây giờ không nhận được tin tức gì.

Có lẽ là anh đang bận.

Thịnh Tuệ tự trấn an mình, cô không muốn thừa nhận cả tối mình chỉ tập trung ăn cơm mà không nhận ra anh phát bệnh.

Hứa Ngôn Trạch ngủ thϊếp đi hai tiếng đồng hồ, cho đến khi y tá đến thay chai dịch thứ ba, cậu mới tỉnh dậy với đôi mắt ngái ngủ.