Chương 36

Từ quan điểm này, Thịnh Tuệ với tư cách là giáo viên chủ nhiệm của Chu Dập, hơn nữa lại là người có đời tư đơn giản, thực sự là một lựa chọn tốt.

Không có gì lạ khi anh nói rằng cô là người duy nhất làm anh nghĩ đến việc kết hôn.

Thịnh Tuệ hiểu rõ bản thân, cô biết điều cuối cùng Chu Thời Dư nói là nhằm mục đích tổng kết, không phải để bày tỏ tình cảm.

Đây cũng là điều cô muốn.

Từ những gì xảy ra với cô, so với việc giam mình trong hôn nhân, Thịnh Tuệ càng không muốn rơi vào vòng xoáy tình yêu, theo những người hàng xóm trong xóm kể lại, ba mẹ cô cũng từng yêu nhau say đắm, nhưng bây giờ chỉ biết chửi bới, khinh thường nhau.

Cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường.

Đề tài cứ vậy tiếp diễn, hai người sau đó tự nhiên kể về hoàn cảnh gia đình, Thịnh Tuệ thẳng thắn nói về việc ba mẹ mình đã ly dị và kể sơ qua gia đình mới của mẹ.

Chu Thời Dư thì ngắn gọn hơn, điềm tĩnh nói ba mẹ anh mất sớm, anh sống với ông nội từ năm mười sáu tuổi.

Mới đầu nghe nói về phương pháp giục hôn của ông cụ, Thịnh Tuệ thấy có hơi thái quá, nhưng chỉ từ miêu tả của Chu Thời Dư, không khó để nghe ra sự quan tâm và yêu thương của ông cụ đối với cháu trai.

Bầu trời ngoài cửa sổ đã được thay thế bằng ánh hoàng hôn mờ ảo lúc nào không hay, Thịnh Tuệ kinh ngạc vì không ngờ thời gian trôi nhanh đến thế.

Cùng trò chuyện với Chu Thời Dư, cô có thể cảm nhận được sự thư thái từ trong ra ngoài.

Cách anh nói chuyện nhẹ nhàng lịch sự nhưng không cứng nhắc, mỗi cử chỉ của anh đều thể hiện gia giáo tốt đẹp.

Thịnh Tuệ nhìn khuôn mặt có ngũ quan xuất chúng của Chu Thời Dư, cảm thán sao trên đời lại có người không có khuyết điểm như thế, cô đột nhiên nói: “Ngài Chu, quả thật tôi rất hâm mộ ngài.



Chu Thời Dư hơi khựng lại: “Vì sao vậy?”

“Ngài khác với những người mà tôi từng gặp.

” Thịnh Tuệ nhíu mày suy nghĩ, cố gắng miêu tả: “Tôi nghĩ chỉ có người lớn lên trong tình yêu thương mới có thể bao dung và dịu dàng như ngài Chu.



“Lớn lên trong tình yêu thương sao.



Chu Thời Dư lẩm bẩm lặp lại nửa câu đầu của cô, hơi cong môi mỉm cười với một biểu cảm mơ hồ, đáy mắt có ý cười giễu: “Nếu tôi nhớ không lầm, một trong những tiêu chuẩn về người bạn đời của cô giáo Thịnh là người có tính cách ôn hòa.



“Vậy lời khen vừa rồi có thể hiểu là tôi đủ tiêu chuẩn làm bạn đời của cô phải không?”

Tính ám chỉ quá mạnh, Thịnh Tuệ nghe vậy lỗ tai liền nóng lên, thầm nghĩ tại sao người này lại hỏi ngược lại cô như vậy, cô gắp đồ ăn lên ăn để tránh ánh mắt anh: “… Tôi rút lại lời mình vừa nói.



Sau bữa ăn, hai người đi ra khỏi nhà gỗ, Chu Thời Dư không ngỏ lời để đưa cô về nhà nữa, thay vào đó anh gọi xe taxi cho cô.

Anh ân cần mở cửa xe cho cô, khi Thịnh Tuệ ngồi xuống ở hàng ghế sau, đỉnh đầu cô truyền đến giọng trầm thấp của anh: “Thịnh Tuệ.



Trăng sáng sao thưa, gió đêm lạnh lẽo làm giọng của Chu Thời Dư khàn khàn, Thịnh Tuệ ngẩng đầu nhìn gương mặt hồng hồng cả tối chưa phai của anh, cô hơi khó hiểu nhíu mày, cảm thấy có chuyện không ổn.