Chương 26

Ngoài chướng ngại giao tiếp xã hội, hành vi rập khuôn là một đặc điểm chính khác của bệnh tự kỷ, bệnh nhân sẽ lặp đi lặp lại một vài hành vi cố định.

Đứa trẻ hiếu động đứng đằng trước vô tình làm rơi con cừu bông trong ngực của Chu Dập.

Thịnh Tuệ nhanh chóng tiến lên nhặt con cừu bông, phủi bụi rồi đưa cho Chu Dập, dùng tay xoa nhẹ đỉnh đầu cậu.

Chu Dập ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen láy đảo quanh, đôi mắt trong veo lại có chút hõm sâu.

Các học sinh nắm tay nhau đi thành một hàng đến cổng trường, Chu Dập đứng ở cuối hàng, theo sau là Thịnh Tuệ.

Kể từ khai giảng, cô đã rất chú ý đến Chu Dập, cô phát hiện ra mặc dù cậu thiếu kỹ năng giao tiếp, nhưng cũng may cậu rất có ý thức về bản thân, không bao giờ để người khác chi phối mình, ngược lại cậu có chủ kiến về mọi mặt.

Đối với trẻ tự kỷ, đây chắc chắn là một điều tốt.

Đích thân đưa năm học sinh cho ba mẹ xong, Thịnh Tuệ ngồi xổm xuống kéo khóa áo khoác của Chu Dập lên, ra ngoài cổng trường tìm dì bảo mẫu hay đến đón cậu nhóc.

“Chào cô giáo Thịnh.”

Không phải bóng dáng quen thuộc.

Một người đàn ông mặc âu phục, đi giày da bước tới chào cô, anh ta khoảng 35 tuổi, đeo kính: “Tôi là thư ký của sếp Chu, họ Trần.”

Phong thái của người nọ bình tĩnh nói: “Bảo mẫu trong nhà bị bệnh, sếp Chu để tôi tới đón Chu Dập về nhà.”

Đối phương có vẻ ngoài xa lạ, tim Thịnh Tuệ rung lên từng hồi chuông báo động, cô che chắn Chu Dập ở phía sau, sắc mặt không đổi: “Tôi không nhận được cuộc gọi nào từ phụ huynh.”

Những vụ bắt cóc trẻ em tống tiền được đưa tin rất nhiều, Chu Dập có thân phận đặc biệt nên Thịnh Tuệ đương nhiên không thể giao học sinh được.

“Xe của sếp Chu ở bên kia đường.” Thư ký Trần nghiêng người, nhìn chiếc Aston Martin cách đó không xa, giọng vẫn như cũ:

“Sếp Chu nói anh ấy xuất hiện sẽ làm cô giáo Thịnh không thoải mái nên để tôi đi qua.”

Thịnh Tuệ theo ánh mắt của anh ta nhìn chiếc xe bên kia đường.

Cửa sổ xe không thể nhìn thấy người bên trong, nhưng trong đầu cô lại tự động hiện ra dáng vẻ ôn hòa nghiêm túc của Chu Thời Dư, chân dài vắt chéo, tư thế thoải mái, đôi mắt đen sau mắt kính đang chậm rãi ung dung nhìn về phía bên này.

Hình ảnh hiện ra rõ nét đến nỗi làm tim Thịnh Tuệ loạn nhịp.

Để chắc chắn, cô kiên trì muốn gọi điện thoại để xác nhận, sau khi kết nối, cô hỏi: “Có người tự xưng là thư ký của ngài Chu.

Tôi có thể giao Chu Dập cho anh ấy không?”

“Có thể.”

Sau câu trả lời ngắn gọn, rõ ràng chỉ bằng hai chữ, để tránh làm cô xấu hổ, Chu Thời Dư không nhắc gì đến vụ xem mắt, chủ động cúp điện thoại.

Lúc này, Thư ký Trần đưa ra một hóa đơn và bốn phiếu giảm giá của Ngự Tinh Lâu trị giá 500 tệ.

Sau khi nhận, Thịnh Tuệ trả lại phiếu giảm giá: “Tôi không thể nhận phiếu giảm giá được, nhờ anh chuyển lại cho ngài Chu giúp tôi.”

“Phiếu giảm giá là do quản lý nhà hàng nhờ tôi đưa cô.” Thư ký Trần đưa tay ra sau lưng, giải thích: “Cô giáo Thịnh có thể tự mình đưa cho sếp Chu.”

Nói xong, anh ta hơi cúi người với Thịnh Tuệ, nắm tay Chu Dập đi qua bên kia đường.