Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tháng Ngày Tươi Đẹp

Chương 25

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bữa cơm tiếp tục diễn ra trong khung cảnh vui vẻ yên bình, sau khi ăn xong, Hứa Tự phụ trách rửa chén, Hứa Ngôn Trạch về phòng học bài, Thịnh Tuệ cũng muốn về nhà soạn bài giảng.

Trước khi đi, Vu Tuyết Mai ở huyền quan tiễn cô, liên tục cảm thán: “Con đưa bạn trai về đây ăn cơm là mẹ vui lòng ngay.”

Thịnh Tuệ không nói gì.

“Năm trước lúc mẹ mắc bệnh, mẹ lo lắng nhất là con.” Mẹ cô trìu mến vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, chân thành nói:

“Người sống cả đời, phải có gia đình thì mới vẹn toàn.”

“Mẹ.” Thịnh Tuệ rút tay ra, lẳng lặng nhìn vào mắt mẹ cô: “Mẹ không còn gì khác muốn nói với con sao?”

Ngoại trừ xem mắt và kết hôn, cái gì cũng được.

Vu Tuyết Mai lại lộ ra vẻ mặt xấu hổ và bất lực, đưa một chiếc dù: “Dự báo thời tiết nói sẽ có mưa, con đi đường cẩn thận.”

Trên đường đi taxi về nhà, Thịnh Tuệ ngồi ở hàng ghế sau cầm điện thoại lên nhìn thì thấy trong giờ cơm tối Tiêu Mính đã gửi hơn mười mấy tin nhắn.

Đầu tiên cô ấy kể việc thu hút nhà đầu tư cuối cùng đã có tiến triển, tin tiếp theo là mẹ cô ấy ở dưới quê gửi lên quá trời dưa chua, ăn không hết cũng không biết cho ai.

Thịnh Tuệ nhìn ra giọng điệu của Tiêu Mính tuy đang phàn nàn nhưng những hàng chữ đều có sự thân mật không thể giấu được.

Sau khi trả lời tin nhắn, cô thoát khỏi cuộc trò chuyện, ma xui quỷ khiến trượt tay nhấp vào cuộc trò chuyện với ba cô.

Thời gian và nội dung trò chuyện giữa hai ba con rất cố định, bắt đầu bằng việc Thịnh Tuệ gửi tiền sinh hoạt vào đầu tháng và kết thúc bằng việc Thịnh Điền nhận tiền rồi khen cô là con gái ngoan.

Thịnh Tuệ rủ mắt cười.

Con gái ngoan.

Mẹ cũng thường khen cô như vậy.

Xe taxi dừng lại ở công viên, Thịnh Tuệ đặt điện thoại xuống, tựa đầu vào cửa sổ xe lạnh lẽo, nhìn vô định đứa trẻ và ba mẹ đang chơi đùa với nhau trên bãi cỏ, ai cũng đều tươi cười vui vẻ.

Mẹ cô tận tình khuyên bảo cô rằng chỉ có kết hôn mới có thể có một cuộc sống trọn vẹn.

Nhưng ngay cả chính cô còn chưa có gia đình, làm sao có thể trở thành gia đình với một người xa lạ nào đó.



Thứ sáu, trước giờ tan học, Tề Duyệt xin nghỉ do nhà có việc, một mình Thịnh Tuệ phụ trách đưa học sinh tan trường.

Trong lớp học, 5 em học sinh kia đều thu dọn sách vở, trật tự lên phía trước xếp hàng, chỉ có Chu Dập ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, tay ôm chú cừu bông vào ngực.

Đôi mắt đen láy của cậu nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên tường.

Cậu bé có ngũ quan nổi bật, đôi mắt đen cứ bình tĩnh nhìn thẳng vào chiếc đồng hồ ở trên tường, như đang lạc khỏi thế giới – một đặc điểm điển hình của bệnh tự kỷ.

Thịnh Tuệ ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với Chu Dập, cố gắng giao tiếp: “Dập Dập ơi, cô giúp con thu dọn cặp sách, được không con.”

Chu Dập vẫn không động đậy.

Sau đó, Thịnh Tuệ thuyết phục thêm nhiều lần nữa đều vô ích, cho đến năm phút sau, Chu Dập đột nhiên đứng dậy, từng đồ vật trên bàn đều được xếp ngăn nắp vào cặp sách, không đoái hoài đến ai, đi lên đứng ở cuối hàng.

Thịnh Tuệ vô thức quay đầu nhìn đồng hồ, phát hiện kim đồng hồ đang chỉ 4 giờ 30 — đây mới là thời gian tan học như bình thường.
« Chương TrướcChương Tiếp »