Chương 2

Thấy Thịnh Tuệ không đáp lời, cô ấy lại bắt lấy tay cô lắc nhẹ, giọng đáng thương: “Còn việc tìm phụ huynh của đứa nhỏ….”

“Chị sẽ gọi điện, em về lớp trông học sinh đi.”

Dù biết rõ tâm tư của cô ấy, Thịnh Tuệ vẫn mềm lòng: "Lần sau nhất định phải chú ý."

"Em biết rồi, chị là tốt nhất."

Tiếng đóng cửa vang lên, văn phòng lại trở về trạng thái yên tĩnh.

Nụ cười trên môi nhạt đi, Thịnh Tuệ xoa xoa sống mũi cho đỡ mỏi, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy hình ảnh bản thân bất lực phản chiếu trong màn hình đen của máy tính.

Cô không có chiếc mũi cao và đôi mắt sâu chuẩn gu Âu Mỹ, ngược lại, cô mang nhiều nét cuốn hút của châu Á hơn: Đường nét khuôn mặt mềm mại, ngũ quan nhỏ nhắn và thanh tú, đôi mắt hạnh trong veo, khi cô cười đôi mắt cong cong, làm người ta có cảm giác thân thiết, gần gũi, không thể không đến gần.

Hầu hết mọi người mô tả cô là một người hòa nhã, dễ chịu, cũng không ít người nói bên tai cô rằng cô trông thật dịu dàng.

Mở máy tính văn phòng, Thịnh Tuệ nhanh chóng tìm thấy file thông tin liên lạc của phụ huynh mà giáo viên chủ nhiệm cũ đã lưu.

Cô lướt tìm số của phụ huynh Chu Dập - học sinh có con thú bông bị bẩn và đẩy bạn cùng bàn xuống đất, cũng là một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ.

Trong phần thông tin liên lạc có hai số điện thoại, Thịnh Tuệ dùng điện thoại trường gọi cho số đầu tiên, ống nghe vang lên tiếng tút tút báo bên kia đã tắt máy.

Vì vậy cô gọi cho sổ thứ hai.

Sau 3 tiếng bíp, cuối cùng điện thoại cũng được kết nối.

“Xin chào ba mẹ của Chu Dập."

Thịnh Tuệ mở đầu: "Tôi là giáo viên chủ nhiệm của em ấy, Thịnh Tuệ."

Cô tóm tắt lại sự việc bằng một, hai câu rồi truyền đạt yêu cầu của phụ huynh có học sinh bị ngã: "Chiều nay lúc 5 giờ, ba mẹ có thể tới trường một chuyến được không?"

Tín hiệu bên kia có lẽ không tốt, Thịnh Tuệ hỏi xong mà không nhận được câu trả lời.

Cô đành phải nhắc lại thời gian và địa điểm rồi trang trọng hỏi: "Chiều nay lúc 5 giờ, xin hỏi ba mẹ có tiện tới trường trò chuyện một chút được không?"

Lần này có vẻ đầu dây bên kia đã có tín hiệu, chỉ dừng lại một lúc trước khi đáp lại cô.

"....Được."

Người nghe điện thoại là đàn ông.

Giọng nói của người đàn ông rõ ràng và cuốn hút, nhưng sau khi truyền qua ống nghe thì hơi khàn khàn, giọng điệu rất lịch sự và tao nhã: "Tôi sẽ đến đúng giờ hẹn."

"Chờ cả sáng cũng không thấy con trả lời tin nhắn của mẹ, con thấy đối tượng xem mắt thế nào?"

11 giờ rưỡi trưa, Thịnh Tuệ đang định đi đến nhà ăn cùng đồng nghiệp thì nhận được điện thoại của mẹ.

"Dì Lưu nói đằng trai rất vừa ý với điều kiện của con, hai đứa mau chọn giờ rồi gặp mặt nhau đi."

Hồi sáng cô đã đọc tin nhắn, nội dung thì cũng là thúc giục cô đi xem mắt.

Trong lòng bất đắc dĩ, Thịnh Tuệ ra hiệu cho đồng nghiệp đi trước, cô giải thích với mẹ: "Vừa rồi bận việc nên con không nhìn điện thoại."

“Bận đến mức không dành ra chút thời gian trả lời được sao, đừng có mà lừa mẹ."

Mẹ cô không hài lòng cách cô trả lời qua loa cho có, giọng bà nghiêm khắc: "Có phải con định không đi xem mắt đúng không?"