Chương 16

“……”

Chu Kỳ đi rồi, không còn ai bàn ra tán vào, những người khác ai làm việc nấy.

Thịnh Tuệ trong lòng vẫn còn sợ hãi, hoảng hốt, cô bước đến chỗ Khâu Tư và Chu Thời Dư nói lời cảm ơn.

“Vì mỹ nữ cống hiến sức lực là vinh hạnh của tôi.” Khâu Tư thấy người nào đó còn chưa buông tay Thịnh Tuệ, nhướng mày đứng dậy: “Tôi đi thanh toán hóa đơn bàn của cô.”

Nói xong anh ấy cố ý tạm dừng, ý tứ sâu xa mà nhìn về phía Chu Thời Dư: “Người nào đó nhớ trả lại cho tôi.”

Thịnh Tuệ đang định nói không cần phiền toái, liền nghe Chu Thời Dư đáp ngắn gọn súc tích: “Được”.

“Thật sự không cần ——”

Lời còn chưa dứt, Thịnh Tuệ có cảm giác cổ tay chợt lành lạnh, là Chu Thời Dư giờ mới nhớ tới buông tay cô ra.

Sau đó bờ vai hơi trầm xuống, Chu Thời Dư cởϊ áσ vest khoác lên vai cô, bàn tay khớp xương rõ ràng dừng ở viền cổ áo, người đàn ông hơi cúi người xuống, đôi môi mỏng của anh dừng ở bên tai cô.

Hương thơm gỗ nhẹ nhàng bay vào mũi, dần trở nên đậm hơn do khoảng cách được rút lại.

Thịnh Tuệ hô hấp căng thẳng, ngay sau đó nghe thấy giọng trầm thấp nhu hòa của anh: “Chu Kỳ có quá khứ bất hảo, hắn ta không phải là đối tượng thích hợp kết hôn.”

“Người độc thân chưa lập gia đình có rất nhiều.” Giọng ấm áp của anh lọt vào tai cô, cô giương mắt nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Chu Thời Dư, không thể nhìn thấu cảm xúc đang cuồn cuộn trong đó.

Người đàn ông bình tĩnh, chăm chú nhìn vào mắt cô: “Cô giáo Thịnh, cô xứng đáng với người tốt hơn.”

Quả nhiên, anh đã nghe thấy hết cuộc cãi vã vừa rồi.

Thịnh Tuệ đột nhiên nhớ lại ngày hôm qua hai người tình cờ gặp nhau ở hành lang, Chu Thời Dư đặc biệt nhấn mạnh với cô rằng mình cũng đang độc thân và chưa kết hôn.

Như thể cố ý khơi gợi điều gì.

Nhưng bởi vì Chu Kỳ, đầu óc cô giờ vẫn còn mông lung, lúc này chỉ muốn tìm một chỗ trốn rồi ngủ thϊếp đi.

Không muốn làm phiền người khác nữa, Thịnh Tuệ đề nghị rời đi.

“Có gì đâu mà phiền, đã tới thì cùng nhau ăn đi.” Khâu Tư tính tiền xong quay trở về, mấy người ngồi cùng bàn cũng nhìn ra Thịnh Tuệ và Chu Thời Dư quan hệ không tồi, sôi nổi giữ cô lại: “Chu Kỳ còn ở bên ngoài chờ cô, nếu giờ cô ra ngoài, lỡ vướng vào anh ta thì phải làm sao bây giờ.”

“Tôi ở cửa nhà hàng đặt xe là được.” Thịnh Tuệ hạ quyết tâm rời đi, ra vẻ thoải mái cười nói: “Anh ta cũng không dám đâu.”

Họ thấy cô cười cười quyết đoán như vậy thì cũng không khuyên nhiều, đành dặn dò cô chú ý an toàn.

Trước khi đi, Thịnh Tuệ trả lại áo cho Chu Thời Dư, như thể sợ bị phát hiện, cô cố ý tránh ánh mắt của người đàn ông, quay người rời đi ngay lập tức.

Không sao đâu, chỉ cần bắt taxi về nhà.

Cùng lắm thì Chu Kỳ mắng cô hai, ba câu với người giới thiệu, anh ta chắc không làm gì thật đâu.

Không có gì phải sợ.

Thang máy cuối cùng cũng đến tầng 5, cửa mở ra, Thịnh Tuệ dừng lại tự an ủi mình rồi bước vào, giây tiếp theo, một bóng người cao gầy đi vào theo cô.

Cửa thang máy đã đóng lại, trong không gian kín, Thịnh Tuệ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.