Chương 12

Còn Khâu Tư là cộng sự với anh nhiều năm, anh ấy hiểu rõ người đàn ông này trước mặt thì tươi cười ôn hòa, nhưng sau lưng thì lạnh lùng, kiệm lời.

Sau khi Thành Hòa phất lên,

Chu Thời Dư trở nên nổi tiếng trong giới, số người ngỏ lời với Khâu Tư không thể đếm xuể, họ cố gắng châm ngồi ly gián, nhưng đều bị anh ấy từ chối.

ở chung càng lâu anh ấy càng hiểu, nếu giở trò với Chu Thời Dư, chỉ có thể bị Chu Thời Dư phản lại.

Khâu Tư cầm ly rượu lên uống hai hớp để trấn tĩnh lại, khóe mắt anh ấy thấy có người đang đi về phía bên này, nhiệt tình vẫy tay: “Thư ký Trần mau tới đây, sếp Chu nhà cậu đang mây mù u ám kia kìa.”

“Chào sếp Khâu.” Thư ký Trần cung kính chào, rồi đi đến bên cạnh Chu Thời Dư, cúi người nói nhỏ vào tai anh: “Có hai việc tôi muốn xin chỉ thị.”

“Ông cụ Chu vừa rồi gọi điện thoại tới, hỏi sếp Chu khi nào trở về, ngài ấy sắp xếp anh và cô Phó cùng ăn một bữa cơm.”

“Từ chối đi.” Chu Thời Dư đến mí mắt còn chưa nâng, thái độ lãnh đạm: “Còn gì nữa không?”

“Vậy còn địa điểm tổ chức tiệc mừng ngày mai.” Thư ký Trần giọng điệu bình ổn nói: “Anh có yêu cầu gì không, nếu không, tôi sẽ tự phụ trách.”

Đầu ngón tay thon dài nhẹ chạm vào màn hình, Chu Thời Dư trầm ngâm một lát, nhàn nhạt nói: “Ngự Tinh Lâu, 6 rưỡi tối.”

Chu Thời Dư trước kia chưa bao giờ quan tâm đ ến những việc này, thư ký Trần hơi ngạc nhiên, nhanh chóng bình tĩnh lại: “Được, vậy để tôi đặt bàn.”

Nói xong, ánh mắt thư ký Trần dừng ở bàn đá hoa cương, đột nhiên nhớ ra trước giờ chưa từng thấy Chu Thời Dư dùng điện thoại màu trắng.

“Ừ.”

Tùy ý đáp lại một chữ, Chu Thời Dư đứng dậy sải bước rời đi dưới những ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt đến từ xung quanh.

Trên đường đi, có một cô gái lấy hết can đảm tiến tới muốn bắt chuyện nhưng bị anh phớt lờ, trực tiếp đi ngang qua.

Khâu Tư nhìn theo bóng lưng cao gầy đang rời đi kia, nhàn nhạt nhìn thư ký Trần: “Hôm nay cậu ấy sao vậy? Chỉ vì bị ông cụ sắp xếp cho đi xem mắt à?”

Thư ký Trần khó hiểu, nhớ tới chuyến đi buổi chiều: “Có lẽ là vì chuyện khác ạ.”



Ngự Tinh Lâu là một nhà hàng kiểu Hồng Kông nổi tiếng trên mạng, không gian yên tĩnh, bài trí trang nhã, âm nhạc êm dịu du dương, bàn ăn vuông tinh xảo được bày biện giữa đại sảnh rộng lớn, các thực khách trong những bộ cánh lịch thiệp đang nhỏ giọng trò chuyện.

Vì vậy, đối tượng xem mắt đã có giọng nói đã to nay còn vang hơn.

“Ba tôi mất sớm, mẹ tôi càng không đáng tin, tôi còn có một em gái đang đi học, đã từng có khoảng thời gian mỗi ngày tôi mở mắt ra là phải nghĩ cách kiếm tiền.”

Sau khi gọi món, Chu Kỳ chủ động gợi chuyện, anh ta nói vì để em gái mình tiếp tục đi học, cấp 2 anh ta bỏ học ra thành phố làm việc, dựa vào cơ bắp vạm vỡ mà có chỗ đứng trong nhà xưởng, sau này tự kinh doanh vật liệu thép, nhờ chiến lược tốt nên mấy năm qua kiếm được một khoản lợi nhuận nhỏ.

Bây giờ anh ta đã ngoài ba mươi, sự nghiệp đã có thành tựu nên nghĩ tới việc yên bề gia thất, muốn tìm một người vợ về nhà quan tâm mình, sinh một con trai bụ bẫm.