Chương 2: Đồ chơi mới mẻ

“Kỹ nữ thật là quá đủ vị, chúng ta mấy người luân thao nàng ta thời gian dài như vậy, nàng ta vậy mà còn có sức lực phát nứиɠ.”

“Ngươi cũng không đi ra hỏi thăm tên tuổi của nàng ta đi, Mẫu Đơn Xuân Hương lâu, chính là từng vào quân doanh, đã làm quân kỹ. Các tướng sĩ chúng ta nơi này đóng giữ, cái da^ʍ huyệt nào chưa từng hưởng thụ qua?”

“Nghe nói nàng trước kia là đại tiểu thư, cũng từng đọc qua sách thánh hiền, sao lại rơi vào hoàn cảnh da^ʍ tiện như thế này?”

“Sách thánh hiền? Lưu ca ngươi đừng chọc cười ta. Ngươi thừ hỏi nàng một chút, phụ huynh thúc bá của nàng từng đọc qua sách thánh hiền, nhưng có chiếu cố nàng không? Da^ʍ bức này của nàng, cũng không biết đã nuốt bao nhiêu tϊиɧ ɖϊ©h͙ huynh đệ nhà mình. Nghe nói cha nàng, có một lần trực tiếp ngã vào người nàng liền không muốn dậy.”

“Ta còn nghe nói, cha nàng cùng tướng công của nàng, liên thủ thao nàng một đêm. Nghe nói thao xong, trong bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nướ© ŧıểυ xì xì chảy đầy đất.”

“Đó chẳng phải lσạи ɭυâи sao? Nàng nếu hoài thai nghiệt chủng của cha mình, chẳng phải sẽ bị trời phạt.”

“Ha ha, Lý ca ngươi vậy mà nói đến trọng điểm, chính ngươi hỏi một chút kỹ nữ này, nàng hoài thượng đứa bé kia thế nào?”

Họ Lý kia không thể tưởng tượng được nàng thật sự hoài thai nghiệt chủng, bắt lấy tóc nàng một phen kéo lên: “Mẫu đơn, ngươi có thật từng hoài thai hài tử của cha ngươi?”

Mẫu đơn vốn đang bú ʍúŧ côn ŧᏂịŧ của một tên đồ tể, lúc này bị bắt ngẩng đầu lên, bên môi còn chưa kịp nuốt xuống nước bọt: “Cho ta côn ŧᏂịŧ, mau cho ta.”

“Nếu ngươi không nói, chúng ta mấy ca ca này liền không thao ngươi.” Họ Lý ý bảo nam nhân phía sau đang thao lộng nàng: “Mã Tam, đem dươиɠ ѵậŧ của ngươi rút ra. Bức kỹ nữ này bị thao lỏng, ngươi còn muốn đến thao.”

Mã Tam cười hắc hắc, khờ khờ ngây ngô cười nói: “Ta trước nay chưa thao qua bức nữ nhân lỏng cũng không quan trọng, dù sao không cần tiền.”

Họ Lưu thấy hắn không để tâm, cũng không hề để ý đến hắn, quay đầu hỏi: “Mẫu Đơn, ngươi tốt nhất một năm một mười mà nói cho chúng ta biết, bằng không, chờ lát nữa chúng ta thao xong rồi, liền đem ngươi quăng ra ngoài thành tây cho mất tên ăn mày thao. Bọn họ chính là lần đầu sang chân chảy mủ, nói không chừng dươиɠ ѵậŧ còn có bệnh. Đến lúc đó ngươi bị bọn họ thao quá mấy vòng, chỉ sợ cũng liền không cần sống.”

Mẫu Đơn thật cũng không phải không thức thời, nghe vậy lưu luyến mà lại đem côn ŧᏂịŧ ướt đẫm nước miếng liếʍ liếʍ, say mê mà hút một ngụm mang theo hơi thở tanh tưởi, mới nói: “Mọi người đều nói đó là nghiệt chủng, tất nhiên là đã sảy. Mọi người hà tất nhắc đến làm mất hứng, không bằng để Mẫu Đơn hầu hạ các ngươi cho tốt. Mã Tam ca, dươиɠ ѵậŧ ngươi cứng quá, đâm đến tử ©υиɠ Mẫu Đơn rồi, thao Mẫu Đơn sướиɠ quá. Từ đại ca, c̠úc̠ Ꮒσα Mẫu Đơn có chặt không? So với bà thím già nhà ngươi thế nào? Lưu Tứ ca, dươиɠ ѵậŧ ngươi tựa như dao mổ thật lợi hại, Mẫu Đơn đều ăn không vô.”

“Xú kỹ nữ, đừng nghĩ nói sang chuyện khác.” Lưu Tứ lại không dễ bị lừa gạt, đối với núʍ ѵú nàng búng vài cái: “Người cái đồ tiện huyệt, không biết chỗ này đã bị bao nhiêu người thao qua, còn muốn câu dẫn mấy người chúng ta? Ngươi nói bị sẩy, ta sao lại nghe nói ngươi mấy năm trước đã sinh hài tử, bị cha ngươi ôm đi đâu rồi? Thao qua ngươi người nhiều đến độ có xếp thành hàng từ thành đông đến thành tây, chẳng lẽ cha ngươi lại đem một đứa nghiệt chủng của ngươi ôm về nuôi? Nói! Có phải hay không cha con các ngươi tương gian, lσạи ɭυâи sinh hạ hài tử?”

Thấy nàng không chịu thừa nhận, Lý Tứ cũng nổi nóng: “Các huynh đệ đều tránh ra, lão tử hôm nay muốn trừng trị nàng.”

Hắn vừa mới bắn tinh, hiện giờ dừng côn ŧᏂịŧ nửa mềm vũ nhục đánh lên gương mặt của Mẫu Đơn, thấy nàng đầy mặt si mê mà vươn cái lưỡi đinh hương muốn liếʍ láp, liền đem qυყ đầυ đầy dâʍ ɖị©ɧ toàn bộ bôi lên trên đầu lưỡi nàng. Thấy nàng giải khát toàn bộ nuốt vào, Lý Tứ trên mặt hiện ra ý cười độc ác: “Nước dươиɠ ѵậŧ lão tử uống ngon không?”

Mẫu Đơn ước gì hắn chuyển một cái đề tài, nghe vậy vội vàng gật đầu: “Rất ngon, cầu Lý Tứ ca bắn thêm tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho Mẫu Đơn uống, Mẫu Đơn thật sự khát.”

“Nếu muốn uống như vậy, phải uống cho đã vào.” Lý Tứ nắm cằm nàng, khiến cho nàng mở môi anh đào ra: “Lão tử vẫn không tin, hôm nay trị không được ngươi cái con đàn bà dâʍ đãиɠ này!”

Hắn gắt gao giữ cằm Mẫu Đơn, làm môi nàng kín kẽ mà bao bọc lấy dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn của hắn sau khi bắn tinh: “Vừa lúc lão tử muốn đi tiểu, lại không muốn nhúc nhích. Có cái chậu như ngươi ở đây, làm bồn cầu.”

Mẫu Đơn cũng không thể nghĩ tới hắn vậy mà nghĩ ra tính toán này, nhưng đẩy hắn ra đã không còn kịp nữa rồi, liền thấy nàng Nga Mi nhíu chặt, mặt hiện thống khổ, lại vẫn thuận theo mà nâng gương mặt lên, đem dươиɠ ѵậŧ cắm vào yết hầu.

Lý Tứ sảng khoái mà rùng mình, trên mông cơ bắp co chặt, nghe tiếng Mẫu Đơn ừng ực ừng ực nuốt xuống, đắc ý mà đối với mấy người bên cạnh vây xem: “Thấy không, kỹ nữ này đều đã uống hết nướ© ŧıểυ của lão tử. Về sau chúng ta cũng không cần đi ra ngoài đi tiểu, cứ để đĩ thõa này uống xong tϊиɧ ɖϊ©h͙ rồi lại uống nướ© ŧıểυ của chúng ta, chẳng phải là một chuyện cực tốt?”

Hắn ha ha cười, đem dươиɠ ѵậŧ thải xong nướ© ŧıểυ rút ra, lại đem qυყ đầυ còn nhỏ ra ít nướ© ŧıểυ xoa xoa trên mặt Mẫu Đơn: “Các ngươi còn có ai tới?”

Thấy chung quanh vài người nóng lòng muốn thử, Ngân Vũ rốt cuộc nhịn không được ra tiếng nói: “Các ngươi không cần thật quá đáng, sao có thể đối với một nữ tử yếu đuối như vậy?”

Trong phòng vài người quay đầu, thấy Ngân Vũ bị bọn hộ viện áp tới đây, biểu tình đều kích động lên: “Vừa vặn đồ đĩ này chơi chán rồi, không thể nghĩ tới lại đến một món hàng mới mẻ nữa.”