Chương 1

Tôi vừa tỉnh lại từ cơn ngủ mê, nhíu mắt nhìn căn phòng sặc mùi tiền. Cái trần nhà xa hoa này, chắc chắn không phải là của căn phòng trọ nhỏ tôi đang sống. Tôi không hề phóng đại, nhìn cái đèn trùm lấp lánh kia. Tôi: "?"

Chẳng lẽ tôi nghèo quá hóa rồ rồi? Hầy, chắc là mơ. Phải chăng mà thật thì tôi sẽ tháo cái đèn đó xuống mang đi đấu giá. Nhìn nó không giống hàng giả chút nào, có khi tôi lại sống an nhàn đến lúc cuối đời. Tôi nhắm mắt lại suy ngẫm.

Tôi có nghe về chuyện mà con người vẫn có ý thức và làm chủ được bản thân khi mơ. Nhưng tự trải nghiệm thì cảm giác quá trân thật và khá kì lạ.

Bụng tôi quặn nhẹ lại như lúc đói. Vừa lúc ấy, tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên.

Cô hầu gái: "Em xin phép vào phòng ạ."

Một cô gái mặc đồ hầu gái tiến vào, trang trọng nói: "Thiếu chủ đã tỉnh rồi, may quá ạ!"

Tôi nhận ra từ lời cô hầu gái đó thì có lẽ, chủ nhân cơ thể này đã gặp chuyện gì đó và vừa mới tỉnh dậy, không nghĩ nhiều tôi đánh liều nói: "Xin lỗi nhưng hình như tôi không nhớ gì cả."

Cô hầu gái hốt hoảng thốt lên: "Ôi trời ơi, em là Sophie đây ạ. Vài ngày trước, một người hầu phát hiện người ngất trong thư viện. Đến tận hôm nay với tỉnh."

Tôi nhớ lại ngày hôm qua thì vẫn giống như bao ngày tôi đi làm về. Nằm trên chiếc giường tìm kiếm truyện đọc giải trí. Mà xui dính vào một bộ đam mỹ cẩu huyết gì đâu không. Nghĩ lại vẫn thấy rợn cả người.

Tôi đáp: "Thật sự là một chút tôi cũng không nhớ gì cả."

Cô hầu gái với vẻ mặt lo lắng nói: "Thiếu chủ đợi một chút ạ, em gọi bác sĩ liền." Sau đó đi mất dạng luôn.

Mà giờ nghĩ lại thì nơi đây thiết lập khá giống bộ truyện kia nhỉ? Cũng cùng một bối cảnh như vậy. Cuốn tiểu thuyết kia tên gì tôi không nhớ rõ. Nhưng cốt chuyện để lại một ấn tượng sâu sắc, khó phai nhạt đối với tôi. Không phải do cốt truyện hay đâu, mà là do nó dở thậm tệ.

Chuyện kể về ngôi trường quý tộc lâu đời chỉ dành riêng cho tầng lớp thượng lưu, đã từ lâu làm nảy sinh nên sự bất mãn của người dân do sự phân biệt giai cấp ngày một rõ ràng. Để giải quyết vấn đề này mà không chạm đến quyền lợi của quý tộc, trường đã quyết định tuyển sinh thêm con em của thường dân. Với điều kiện là học phải siêu giỏi, nhà trường sẽ cấp học bổng toàn phần 1 năm khi đỗ, và trong quá trình học tập cũng sẽ có nhiều khoản hỗ trợ. Đây chính là một cơ hội để có thể phất lên, nên người người nhà nhà đều quan tâm đôn đốc con cái nhà mình học tập. Nhưng cố đến mấy vẫn không thể bằng sức mạnh của đồng tiền. Số học sinh thường dân ở ngôi trường này rất ít.

Và thụ của chúng ta là một trong số học sinh thường dân đó. Để mà nói thì bạn ấy học siêu siêu giỏi luôn, lĩnh vực nào tìm hiểu qua bạn đều nắm vững, cực kì đỉnh luôn.

Vì là thường dân nên sẽ khá bị coi thường, có thể nói là bị kì thị luôn rồi ý. Nhưng bạn ấy không phải kiểu ngây thơ, ngốc bạch ngọt đâu, kiểu là người khá ranh mãnh ấy, ai mà bắt nạt bạn thì xong phim luôn. Bạn thụ không ngán một ai cả.

Thiết lập nhân vật thụ thông minh, tài giỏi các thứ xong, tác giả vả vào một tôi một cú tát trời giáng.

Thế mà ở lĩnh vực tình trường đầu óc bạn bay đâu luôn rồi ý.

Khổ nỗi bạn lại "hồng nhan bạc phận", toàn dính vào mấy cái thứ gì đâu không, nhất là anh công có chiếc tên rất quý tộc mà dài quá, tôi lỡ quên. Anh này đẹp trai, nhà lại không thiếu gì ngoài tiền, còn có thân phận cao quý là thái tử. Chậc chậc, tiếc cái nhân cách bị chó gặm. Trời má, bạn thụ của tôi đẹp thế, thông minh như vậy mà anh có mắt như mù. Trời ạ, tin người nào không tin, tin người đậm mùi trà xanh thì tôi cũng đến chịu luôn. Tôi còn không nhớ có bao nhiêu cái hiểu lầm nhờ "phước ban" của bạn trà xanh này.

Đôi lúc tôi còn tưởng ông công có thù oán gì với thụ chứ tình yêu hường phấn quái gì.

Công phụ thâm tình như vậy, tác giả nói không đấy thì sao? Nghe có ngứa đòn không chứ?

Bạn thụ à, chúng ta rất cần nói chuyện để bàn về vấn đề tình yêu của bạn..

Cái kết làm tôi tức lắm luôn. Thụ đau khổ tốt nghiệp ra trường vẫn chưa kịp nói lời tỏ tình với ông công. Còn ông công vẫn lên làm vua như thường, không biết ổng có lập hậu kết hôn gì không thì.. Tác giả kết ngay đoạn đấy luôn. Lúc đó tôi kiểu: "Ơ?"

Mà kể ra thì tôi nghị lực lắm với đọc hết cuốn tiểu thuyết này. Trải nghiệm khó quên, trải nghiệm khó quên.

Ông bác sĩ bước vào cắt ngang suy nghĩ của tôi, ông ấy cúi đầu thú nhận: "Thưa thiếu chủ, thứ lỗi cho lão không làm tròn bổn phận của mình."

Tôi hỏi: "Hình như ông đã làm gì đâu?"

Ông bác sĩ run rẩy nói: "Lão.. Lão đã chẩn đoán sai tình trạng bệnh của người dẫn đến việc mất trí nhớ. Cái mạng già này của lão sợ là không giữ nổi nữa."

Có phải phim cổ trang đâu mà vì chút sai sót đã mất cả mạng. Thế giới này cho phép quý tộc quyết định mạng sống của người khác luôn?

Đau đầu ghê á.