Trong cảnh quay này vốn dĩ đòi hỏi cảm xúc của diễn viên cần phải biến đổi phức tạp và kịch liệt vì thế đạo diễn cũng không chú ý đến sự thay đổi bất thường trên gương mặt của Khương Xuy Vũ, thậm chí ông ta còn cảm thấy diễn xuất của cậu vô cùng tuyệt vời.
Đang chuẩn bị cắt cảnh này để quay cảnh tiếp theo thì trợ lý đạo cụ liền chạy tới: "Đạo diễn, vừa rồi đạo cụ xảy ra chút Văn đề."
Vốn dĩ bom đạo cụ được làm bằng nhựa nên rất nhẹ, lúc kiểm tra bình thường đều rất dễ sử dụng, không ngờ rằng hôm nay đột nhiên lại có gió thổi mạnh quá nên lúc máy bay không người lái thả bom đến giữa chừng thì bị gió thổi bay lệch sang một bên, quả bom còn chưa rơi đến đúng điểm đặt trước đó thì bên dưới đã cho nổ rồi.
Đạo diễn xem kỹ lại những cảnh quay vừa rồi, cảnh lỗi lộ ra rất rõ ràng nên chỉ đành phải quay lại một lần nữa.
Tổ đạo cụ đổ thêm rất nhiều bùn đất để tăng trọng lượng, sau đó dùng máy bay không người lái kiểm tra tốc độ chính xác để đảm bảo rằng không có Văn đề gì xảy ra trong lúc quay phim rồi mới bắt đầu bấm máy quay.
“Mọi người vất vả rồi.” Đạo diễn nói với Khương Xuy Vũ và Dư Tần.
Khương Xuy Vũ khách sáo mỉm cười, đưa mắt sang nhìn Dư Tần đang đứng bên cạnh. Dư Tần đang hết sức tập trung phủi sạch rơm cỏ trên người, biểu cảm không khác gì so với những lúc bình thường.
Khương Xuy Vũ quay sang nói chuyện với đạo diễn đang an ủi bọn họ: "Không sao, vừa rồi cảm xúc vẫn chưa được tới lắm nên tôi thấy diễn lại một lần nữa cũng khá tốt."
Là trùng hợp hay là cố tình, thử một lần nữa sẽ rõ thôi.
Khương Xuy Vũ và Dư Tần đứng vào vị trí.
"Lần thứ hai, cảnh thứ 23, tập ba ‘Đại Phú Ông’, bắt đầu!"
Giữa tiếng nổ vang trời, hai người bay lên rồi rơi xuống mặt đất, Dư Tần dùng thân mình che chở cho Khương Xuy Vũ nằm bên dưới, camera theo sát, mọi thứ vẫn rất bình thường.
Đạo diễn rất hài lòng.
Cảnh quay nhanh chóng được kết thúc.
Dư Tần liền bước đến chỗ nghỉ rồi ngồi dưới dù che nắng.
Bách Đông đem nước uống đến cho Khương Xuy Vũ.
“Vặn nắp ra.” Khương Xuy Vũ ra lệnh.
Này là có cần đút tận miệng cho không? Bách Đồng vừa có chút bất lực giống như bậc cha mẹ chăm sóc đang chăm sóc con cái, vừa có chút kích động vội vàng vặn nắp chai ra đưa cho cậu.
Nhưng Khương Xuy Vũ không uống mà kêu Bạch Đồng trực tiếp rót nước ra, Bách Đồng nghe thấy vậy thì chăm chú đổ chai nước khoáng đắt tiền ra cho Khương Xuy Vũ rửa tay.
Bách Đồng muốn nói lại thôi, cậu ta thầm nghĩ đợi chút nữa nghỉ ngơi xong vẫn còn phải quay tiếp, bây giờ cậu rửa tay sạch sẽ như vậy có khi nào sẽ không phù hợp với hình tượng nhân vật không?
Khương Xuy Vũ rửa ta xong sau đó lấy khăn giấy lau khô rồi mới chậm rãi bước đến dù che nắng.
Dư Tần đang nằm nghỉ, thấy cậu đi đến thì ngước mắt: "Không ngồi được nữa rồi..."
Khương Xuy Vũ không thèm phân bua, giơ chân đạp một phát về phía Dư Tần làm cho cả người cả ghế ngã lộn về sau.
Hành động của cậu làm cho mấy người nhân viên xung quanh giật mình kêu lên, vội vội vàng vàng chạy đến đỡ Dư Tần dậy.
“Cmn cậu bị điên à?” Dư Tần không kìm được cơn giận đứng phắt dậy, định lao về phía Khương Xuy Vũ.
Cuối cùng thì Bách Đông cũng đã phát huy được hết lợi thế chiều cao 1m9 của mình đứng chắn ngay trước mặt Khương Xuy Vũ, sừng sững như một bức tường vững chắc.
Dư Tần không thấp, cậu ta cũng phải cao đến 1m8 nhưng đứng trước Bách Đông lại trở nên cực kỳ nhỏ bé nên chỉ có thể để mấy nhân viên nữ trong tổ trang điểm kéo về đằng sau, khó chịu lên tiếng mắng chửi: "Khương Xuy Vũ, cậu thể hiện cái quái gì ở đây vậy?"
Sự ồn ào ở bên này đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của cả đoàn phim, đạo diễn nghe thấy liền vội vàng chạy tới: "Sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?"
Hai mắt Dư Tần đỏ bừng, hằn cả tia máu: "Ai biết cậu ta phát điên cái gì!"
Khương Xuy Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ta: "Cậu đã làm gì trong lòng cậu tự biết rõ."
Dư Tần tức giận, bật cười nói: "Úi chà, tôi sai ở chỗ có mắt không thấy Thái Sơn, đại công tử Khương Xuy Vũ đến rồi, tôi không những không nhanh chóng đứng dậy tiếp đón lại còn không biết điều ngồi đó chiếm chỗ của cậu sao?" "
Đạo diễn vội vàng nói: "Đây là lỗi của đoàn phim chúng tôi, tổ hậu cần đâu? Mau ra đây chịu trận đi, trời nắng to thế này mà các cô các cậu không biết đường sắp xếp thêm mấy chỗ nghỉ ngơi nữa hay sao?"
Tổ hậu cần nằm không cũng dính đạn, ngẩng đầu nhìn bầu trời còn đang âm u, trên trán không khỏi toát ra từng tầng mồ hôi lạnh, ngoan ngoãn chạy ra chịu trận: "Vâng vâng vâng..."
Khương Xuy Vũ phất tay ngắt lời cậu nhân viên ở tổ hậu cần, sau đó nhìn về phí Dư Tần: "Cậu biết tôi đang nói đến chuyện gì!"
Vốn dĩ Ngưỡng Tuyết Phong và Lâm Hồng Anh đang chuẩn bị cho cảnh quay tình cảm sắp tới thì nghe thấy tiếng ồn liền đi sang bên này, thấp giọng hỏi đám đông đang đứng vây quanh, không ngờ đến mấy người này cũng chẳng biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết là đột nhiên Khương Xuy Vũ lại đá một phát vào người Dư Tần.
Dù thế nào đi nữa thì mọi người đều cảm thấy Khương Xuy Vũ đang cố tình gây sự. Tất nhiên là cũng chẳng có ai dám nói điều này, đến cả đạo diễn cũng đang phải cố gắng đứng giữa giảng hòa.
Ngưỡng Tuyết Phong nhìn Khương Xuy Vũ, khuôn mặt xinh đẹp của cậu như thể được bao phủ bởi một lớp sương giá.
Không phải trước đây Khương Xuy Vũ chưa từng cố tình gây sự, nhưng hầu hết đều là kiểu tính trẻ con làm nũng cho kẹo hay bị ghẹo. Nếu như không phải cậu thực sự tức giận thì sắc mặt cũng sẽ không đến mức khó chịu như vậy.
Dư Tần nhìn Khương Xuy Vũ chằm chằm: "Vậy cậu thử nói xem tôi đã làm nên chuyện đại nghịch bất đạo gì mà trêu chọc vào anh lớn Khương Xuy Vũ đây?"
Khương Xuy Vũ im lặng một lúc.
Mấy người nhân viên chung quanh cũng không dám lên tiếng, ai cũng chờ đợi nghe Khương Xuy Vũ đưa một tin tức khủng khϊếp nào đó hoặc là chờ cậu nhận ra rằng mình vô cớ phát cáu làm cho bầu không khí bỗng chốc rơi vào sự yên tĩnh đến đáng sợ.
Đạo diễn cuồng cuồng vắt óc suy nghĩ, cố gắng cứu cánh: "Thôi bỏ đi, bỏ đi, mấy ngày nay liên tục quay phim mệt mỏi, có lẽ áp lực hơi lớn một chút nên khó tránh khỏi làm cho tâm trạng trở nên căng thẳng. Tôi đề nghị cho mọi người nghỉ phép một thời gian, tất cả quay về vị trí thu dọn đồ đạc trở về nghỉ ngơi đi, tối nay tôi sẽ mời cả đoàn đi hát!"
Vài người trong đoàn phim vội vàng hùa theo đạo diễn: "Được! Đến quán karaoke bên cạnh khách sạn chúng ta đang ở đi, tôi nhìn ngó chỗ đó lâu lắm rồi!"
"Chỉ sợ là chúng ta hát đến nỗi làm cho đạo diễn sạch túi thôi!"
"Haha."
Trong tiếng gượng cười ầm ĩ ngượng ngùng, Khương Xuy Vũ vốn không nghĩ đến sẽ để cho việc này cứ thế mà mơ hồ qua đi, cậu chỉ thẳng vào mặt Dư Tần: "Lúc quay phim cố gắng giữ cho chân tay của cậu sạch sẽ một chút đi."
Dư Tần nghe vậy thì giật bắn người, nghẹn họng nhìn trân trân: "Lời này của cậu là có ý gì?"
Đám người giây trước còn đang gượng cười hùa theo đạo diễn, giây tiếp theo đã lập tức ngậm miệng lại, bọn họ đều có thể hiểu được Khương Xuy Vũ đang ám chỉ điều gì, những loại chuyện như thế này không có gì là lạ trong các đoàn phim dù lớn hay nhỏ, nào là lợi dụng cảnh quay sàm sỡ bạn diễn, dùng kinh nghiệm chèn ép người mới, quy tắc ngầm, rồi vợ chồng cùng đoàn gì gì đó...
Giới giải trí là một thế giới rất cô đọng, vinh hoa phú quý đến với con người ta rất nhanh, những thủ đoạn bẩn thỉu và xấu xa cũng lười không thèm giả vờ trước mặt mọi người.
Dư Tần suýt nữa không kìm được mà xông lên đánh Khương Xuy Vũ, cậu ta nuốt không trôi cục tức này, đang yên đang lành lại bị người khác sỉ nhục: "Khương Xuy Vũ, cậu nghĩ cậu là ai? Cậu thực sự nghĩ rằng bất kể là nam hay nữ, chỉ cần là người thì đều muốn ngủ với cậu hay sao? Cậu đúng là quá đề cao bản thân mình rồi, cmn chỉ cần nhìn thấy cậu là tôi đã buồn nôn rồi! "
Khương Xuy Vũ không thèm để ý đến cậu ta, quay đầu rời đi: "Bách Đông, đặt cho tôi một vé máy bay gần nhất, sau đó liên hệ với Chung Gia Văn, bảo anh ta qua đây xử lý chuyện tiền bồi thường vi phạm hợp đồng. Ông đây không diễn bộ phim này nữa."
Đạo diễn nhất thời đừng sững lại, chẳng phải vừa rồi vẫn còn đang diễn tử tế còn gì? Sao vừa quay người đã trở mặt đòi huỷ hợp đồng rồi?
Thấy tình hình càng ngày càng căng thẳng, đạo diễn liền vội vàng nói to: "Có chuyện gì thì từ từ nói! Giang Kiều!"
Giang Kiều lúc này đang cực kỳ mơ hồ.
Đạo diễn gào lên đến rát cổ bỏng họng: "Cậu nhanh chóng đuổi theo Xuy Vũ lựa lời nói chuyện với cậu ta, còn tôi ở lại tìm hiểu xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào!"
Giang Kiều nghe vậy thì vội vàng đuổi theo Khương Xuy Vũ.
Đạo diễn đưa tay lên chấm mồ hôi trên trán, lo lắng nhìn Dư Tần.
Đạo diễn xoa xoa tay, cẩn thận lựa lời: "Chuyện này... có phải giữa cậu và Xuy Vũ có hiểu lầm gì đó không?"
“Hiểu lầm cái quái gì?” Dư Tần giận đến mức cả cổ đều đỏ bừng lên, “Là do cậu ta bị điên!”
Đạo diễn vô cùng khó xử: "Ừm... lúc quay phim cũng không tránh khỏi việc đυ.ng chạm cơ thể, hơn nữa vừa rồi các cậu còn quay cảnh nổ bom nữa, có thể là do Xuy Vũ nghĩ nhiều rồi, những hiểu lầm nhỏ như thế này chỉ cần hai bên nói chuyện thẳng thắn với nhau là được rồi.”
Tuy vậy nhưng Dư Tần vẫn rất tức giận.
Không lâu sau thì nhìn thấy Giang Kiều vừa thở hổn hển vừa chạy về nói: "Xuy Vũ leo thẳng lên xe rồi lái xe rời đi rồi, tôi không theo kịp. Cậu ấy nói trừ khi Dư Tần xin lỗi cậu ấy, nếu không sẽ không quay lại diễn tiếp bộ phim này nữa..."
“Xin lỗi?” Dư Tần cười lạnh, “Tôi còn đang đợi cậu ta đến xin lỗi tôi ấy, tôi sẽ ghi nhớ thật kỹ một đạp này của cậu ta.” Nói xong cũng quay người rời đi.
Bỏ lại Giang Kiều và đạo diễn đứng ngây ra đó, ngớ ngac đưa mắt nhìn nhau.
Đạo diễn cho tua lại những cảnh quay vừa rồi, trước đó Khương Xuy Vũ và Dư Tần vẫn còn đang rất yên ổn, nếu muốn nói đến Văn đề thì có lẽ là đã xảy ra ở một trong hai cảnh này.
Trước màn hình giám sát chật cứng đầu người.
Tâm trạng của đạo diễn đang cực kỳ không tốt, đuổi mấy người bọn họ đi như đuổi lũ gà con, cuối cùng chỉ để lại mỗi một mình ông ta cùng với biên kịch Giang Kiều, Ngưỡng Tuyết Phong và nhà sản xuất.
Đạo diễn mày chau mặt ủ, tạm dừng ở một cảnh quay: "Đây, lúc này là Dư Tần đang đè lên người Xuy Vũ."
Giang Kiều nói: "Cảnh này nằm trong kịch bản, không có gì khác thường cả."
Đạo diễn phát từng cảnh lại, bốn cặp hỏa nhãn kim tinh nhìn đến mức sắp mù luôn rồi.
Giang Kiều cũng không khá hơn là bao, trước mắt đều là hàng ngàn ngôi sao mờ mờ ảo ảo: "Tôi cảm thấy không có Văn đề gì mà..."
Đạo diễn thì thào: "Ta cũng nghĩ như vậy..."
Đột nhiên Ngưỡng Tuyết Phong tạm dừng lại ở một cảnh sau đó chỉ vào màn hình: "Hình như tay của Dư Tần đang sờ vào eo của Xuy Vũ."
Đạo diễn tiến lên, sáp đến gần màn hình nhìn rồi nói: "Chỗ này dây cáp treo kéo áo của Xuy Vũ lên một chút để lộ phần eo của cậu ta. Hơn nữa, cả hai người họ đều bị nện trực tiếp từ trên không xuống, Dư Tần lại đè lên người Xuy Vũ, khó tránh khỏi đầu óc choáng váng không lấy lại được thăng bằng nên mới vô thức tìm điểm chống đỡ để bò lên thôi, vả lại cho dù sờ eo cũng là chuyện rất bình thường mà. Hai người đàn ông mà cũng để ý đến chút động chạm này thì sao có thể đóng phim được nữa?"
Giang Kiều nói: "Xuy Vũ không phải người nhỏ nhen như vậy, còn Dư Tần nhìn có vẻ cũng sẽ không phải loại người thích động chạm vào cơ thể của Xuy Vũ, giữa hai người bọn họ nhất định là có hiểu lầm gì đó rồi. Có khi nào là do Xuy Vũ quá nhạy cảm không? Dù sao thì cậu ấy cũng đẹp trai như vậy, có lẽ đã gặp phải rất nhiều chuyện thiệt thòi như thế rồi vì thế nên mới hơi quá khích như thế."
Đạo diễn nghe vậy thì cũng gật đầu tán thành.
Còn Ngưỡng Tuyết Phong nghe thấy vậy thì chỉ khẽ chau mày chứ cũng không nói gì.
Ống kính chỉ quay được một góc nghiêng bên này, còn góc nghiêng bên kia đã xảy ra những chuyện gì thì cũng không thể nói rõ được.
“Quay về tìm cách nói chuyện với Xuy Vũ đi.” Đạo diễn thở dài.
Những cảnh trong ngày hôm nay không thể tiếp tục quay nữa rồi, đợi đến khi mấy người bọn họ trở về khách sạn thì lễ tân liền cho biết rằng Khương Xuy Vũ đã trả phòng và rời đi.
Tốc độ nhanh đến mức khiến cho mọi người không kịp phản ứng.
Đạo diễn vội vàng gọi điện thoại cho Khương Xuy Vũ nhưng cậu không nghe mà cuộc gọi được chuyển trực tiếp đến người đại diện của cậu là Chung Gia Văn.
Bên này Chung Gia Văn cũng vừa mới biết được tin tức qua Bách Đông, đến bây giờ anh ta cũng giống như đạo diễn, mơ hồ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn đồng ý với đạo diễn rằng đợi Khương Xuy Vũ về đến nhà thì anh ta sẽ khuyên bảo cậu ngay.
Đạo diễn thở dài, liên tục nói ông ta thật đen đủi.
Khương Xuy Vũ cũng không được coi là một người dễ hầu hạ, nhưng từ trước đến nay cũng chưa từng nghe nói cậu sẽ giở trò hoạnh họe đến mức nói chuyện không vừa ý một cái là đòi rút khỏi đoàn phim luôn, sự việc ngàn năm hiếm gặp nay lại rơi đúng vào đầu bọn họ rồi.
Ngay tối hôm đó, Chung Gia Văn đã gặp Khương Xuy Vũ, sau một hồi khuyên bảo rát cả lưỡi thì cuối cùng đành phải bất lực liên lạc với đạo diễn, hiện giờ anh ta cũng chẳng biết phải làm thế nào, truyền đạt lại ý cho đạo diễn rằng: Anh ta căn bản không thể làm lung lay quyết định của Khương Xuy Vũ, dù gì thì chuyện cũng đã như vậy rồi, một là Dư Tần xin lỗi, hai là Khương Xuy Vũ sẽ rút khỏi đoàn phim và bồi thường tiền phá hợp đồng.
Nhà sản xuất vừa biết được tin thì cũng vội chạy đến, vây xung quanh đạo diễn để nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, lúc này mới nói: "Như thế này đi, chúng tôi ở bên này sẽ tăng thêm 20% tiền cát-xê cho Xuy Vũ, không chuyển vào tài khoản công, không phải trả thuế."
Chung Gia Văn dở khóc dở cười: "Thực sự không phải là chúng tôi đang làm kiêu làm giá, cũng không cần nói đến Văn đề tiền nong. Dù sao thì cũng chỉ có hai lựa chọn đó, cậu ta xin lỗi hoặc là Xuy Vũ sẽ rút khỏi đoàn phim."
Thấy Chung Gia Văn chuẩn bị cúp máy, đạo diễn liền vội vàng nói: "Chúng tôi có thể nói chuyện với Xuy Vũ được không? Tốt nhất là có thể sắp xếp một buổi gặp mặt trực tiếp."
Sau đó Chung Gia Văn cũng nói rằng anh ta đã cố gắng hết sức thuyết phục sắp xếp một buổi nói chuyện kỹ càng về Văn đề này rồi nhưng Xuy Vũ nhất định không đồng ý.
Khương Xuy Vũ đã cố chấp cứng đầu thì dù chín con bò ra cũng không kéo lại được.
Ở bên này không thể thuyết phục được thì đạo diễn và nhà sản xuất chỉ có thể tìm Dư Tần.
Thế nhưng Dư Tần cũng là một người rất nóng tính, cậu ta sẽ không bao giờ chịu xin lỗi, vĩnh viễn không bao giờ xin lỗi. Khương Xuy Vũ muốn rút khỏi đoàn phim thì cứ để cho cậu ta rút đi, nếu Khương Xuy Vũ không rút thì Dư Tần sẽ rút, dù sao thì hai người cũng không thể làm việc cùng nhau được nữa.
Nhưng Văn đề là không thể để Dư Tần rút khỏi đoàn phim được. Vì chỉ cần cậu ta rút khỏi thì nhà đầu tư cũng sẽ rút vốn ngay lập tức.
Đạo diễn không khỏi thở dài một tiếng: "Sau này phải làm sao bây giờ? Bộ ảnh nhóm cũng đã đăng tải ra bên ngoài rồi, ngay cả bên truyền thông cũng đã lên lịch tham ban sẵn rồi."
Hiện giờ chỉ có thể tạm thời gác lại việc quay phim sau đó đạo diễn, biên kịch và nhà sản xuất phải bay qua đó, tìm cơ hội gặp mặt nói chuyện với Khương Xuy Vũ. Nhưng cho dù là tiền bạc, suy tính thiệt hơn, hay là khổ nhục kế, thậm chí kể cả áp đặt đạo đức lên người thì cũng chẳng thể làm lung lay được quyết định của Khương Xuy Vũ.
Cậu hết lần này đến lần khác đều nhấn mạnh điều kiện một là Dư Tần xin lỗi, hai là đổi vai chính sang cho người khác.
Nhà sản xuất bất đắc dĩ phải liên hệ với nhà đầu tư, khéo léo trình bày lại mâu thuẫn giữa Dư Tần và Khương Xuy Vũ, mong rằng nhà đầu tư có thể đứng ra giảng hòa một chút để cho Dư Tần giả vờ làm ra vẻ xin lỗi một chút là được rồi..
Nhưng không ngờ rằng bên phía nhà đầu tư lại mang cả nhà sản xuất và Khương Xuy Vũ ra mắng như tát nước vào mặt. Nói thẳng là cậu không muốn diễn thì đổi người, muốn bao nhiêu người liền có bấy nhiêu, đâu phải thiếu một Khương Xuy Vũ thì không làm được trò trống gì? Ở đây làm gì đến lượt một tên diễn viên quèn như cậu lên tiếng giở trò?
Nhà sản xuất đành phải nhẫn nhịn chịu nhục giải thích rằng nếu hiện giờ đổi người vào vai diễn của Khương Xuy Vũ thì có thể cả bộ phim sẽ phải chịu tổn thất rất lớn, hơn nữa sợ rằng khán giả sẽ không vừa ý...
Bên phía nhà đầu tư khịt mũi “hừ” một cái khinh thường, ông ta không thèm quan tâm.
Tình hình liền lâm vào bế tắc, bọn họ cũng chỉ đành bó tay.
Tổ kế hoạch còn tạm thời đưa mấy bên truyền thông đến, thiết kế một buổi phỏng Văn làm cho đạo diễn sốt sắng đến mức sắp bốc hỏa đến nơi rồi.
Ngay cả biên kịch Giang Kiều cũng lo lắng đến mức cả đêm không ngủ được, quầng thâm trên mắt còn đậm hơn cả lúc ông ấy phải thức khuya viết kịch bản, bất đắc dĩ chỉ đành lặng lẽ tìm đến Ngưỡng Tuyết Phong.
"Tuyết Phong, cậu có thể giúp chúng tôi thuyết phục Xuy Vũ một chút được không?"