Bảng quảng cáo sân bay ở thành phố nhỏ này đã được thay đổi, vẫn là một sao nam nổi tiếng gần đây, quảng cáo của các thường xuyên sử dụng những người có vẻ đẹp được yêu thích theo thời kì làm người đại diện.
Khương Xuy Vũ liếc nhìn một cái, còn không được một nửa vẻ đẹp của Ngưỡng Tuyết Phong.
Cậu gọi xe đến thẳng khách sạn nơi cậu ở, khi xuống xe cậu bảo tài xế đợi mình ở ngã tư mười phút, cậu phải quay lại sân bay ngay.
Người lái xe vui vẻ đồng ý, mặc dù chưa từng thấy người ngu ngốc bỏ ra một trăm tệ để tài xế chờ mười phút ở khách sạn nhưng anh ta vẫn duy trì sự tôn trọng tối thiểu đối với kẻ ngu ngốc này mà không bật cười tại chỗ.
Sắc trời lúc này đã hoàn toàn tối, Khương Xuy Vũ chạy về phía góc trái khách sạn theo phương hướng trong trí nhớ.
Vẫn chỉ có vài ngọn đèn đường không sáng lắm để tạo bầu không khí, khi Khương Xuy Vũ còn cách cái ao nhân tạo mười mét thì cậu đã mơ hồ nhìn thấy từng mảnh màu trắng lơ lửng giữa không trung thì rất kinh ngạc, cậu không tin nên chạy lại gần xem cho kĩ thì không nghề sen cảnh được trồng trong hồ nhân tạo đúng là có màu trắng.
“Chắc là có bệnh!” Khương Xuy Vũ tức giận mắng.
Có một bóng đen co rụt lại bên ao bị giọng nói của cậu làm cho giật mình đứng lên rồi ngơ ngác nhìn Khương Xuy Vũ.
Lúc này Khương Xuy Vũ mới chú ý thấy có một người khác ở đây, khi cậu quay đầu lại nhìn thì tâm trạng càng thêm tồi tệ: xui xẻo, sao lại là Dư Tần?
Khương Xuy Vũ quay người bỏ đi.
Ánh mắt của Dư Tần có chút thất thần tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ, cậu ta ngơ ngác nhìn Khương Xuy Vũ như không thể tin được, tựa hồ không có nhận ra cậu. Mãi cho đến khi Khương Xuy Vũ đi ra xa ba bốn mét thì cậu ta mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ rồi vội chạy theo.
“Khương Xuy Vũ!” Dư Tần vội vàng hét lên: “Khương Xuy Vũ! Cậu làm gì ở đây?”
Khương Xuy Vũ tỏ vẻ không nghe thấy và tiếp tục bước đi, Dư Tần đã nhanh chóng đuổi kịp và dừng ở trước mặt cậu và dùng ánh mắt như thiêu đốt nhìn cậu: “Cậu tới đây làm gì?”
Khương Xuy Vũ tức giận nói: “Tôi muốn đến thì đến, khách sạn này là của cậu sao? Không cho phép tôi đến sao?”
Dư Tần giật mình rồi chợt nở nụ cười: “Khách sạn này đúng là thuộc về nhà tôi.”
“...” Nhất thời Khương Xuy Vũ không nói nên lời: “Vậy thì trước cửa hãy treo một tấm biển là Khương Xuy Vũ và chó không được phép vào.”
Dư Tần mỉm cười, sắc mặt còn tỏ vẻ khá vui và không nhận ra mình và Khương Xuy Vũ thật sự đã cạch mặt nhau, cậu ta lại hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Khương Xuy Vũ sốt ruột chỉ vào ao sen phía sau: “Tôi muốn xem ai có khiếu thẩm mỹ độc đáo như vậy, lại trồng hoa sen trắng cho người khác xem!”
Dư Tần nhìn hoa sen với vẻ nghi ngờ và hỏi: “Cậu không thích sao?”
Khương Xuy Vũ quá lười biếng để giả vờ ôn chuyện với Dư Tần và không muốn khai chiến ở đây. Cậu khẽ khịt mũi rồi tránh khỏi sự ngăn trở của Dư Tần.
Nhưng mà Dư Tần lại dính như da trâu: “Nếu không thích thì tôi sẽ nhờ người nhuộm lại bằng mực nước. Cậu có thể chọn bất cứ màu nào tùy thích”.
“Cậu cho rằng mình là Alice sao?” Khương Xuy Vũ liếc mắt nhìn Dư Tần, cậu thấy rất khó hiểu rồi không khỏi tự hỏi Dư Tần có phải bị linh hồn ai đó chiếm cứ, mỗi ngày là một người khác nhau.
Khương Xuy Vũ cảm thấy não của Dư Tần có bệnh và còn bị bệnh rất nghiêm trọng. Cậu không muốn so đo đến một bệnh nhân nên cậu chạy nhanh vài bước và lên xe đã đợi sẵn ở ngã tư.
“Ra sân bay đi!” Khương Xuy Vũ mua vé quay lại trường quay ngay trong đêm, thời gian rất eo hẹp.
Khi xe chạy được khoảng một trăm mét, qua chiếu hậu Khương Xuy Vũ nhìn thấy Dư Tần vẫn đang đứng ở ngã tư nhìn chằm chằm chiếc taxi đang đi xa.
“Làm sao vậy.” Khương Xuy Vũ thì thào nói.
Bị Dư Tần làm cho CPU trong não bị chậm nên cho đến khi lên máy bay trở về thì Khương Xuy Vũ vẫn trầm mặc suy tư về hoa sen bắt mắt kia.
Thực sự là màu trắng?
Nếu màu trắng thì sau đó sẽ là khoảng thời gian tĩnh lặng. Ước chừng sẽ mất hai tháng nữa để hoàn thành việc quay phim “Niệm Ương”, sau đó sẽ có đủ loại công tác tuyên truyền và họp báo là không thể thiếu, vì vậy sẽ phải mất ít nhất bảy tám tháng mới có thể coi như rảnh rỗi. Khoảng thời gian này cũng đủ làm nguội lạnh tình cảm mãnh liệt của cậu dành cho Ngưỡng Tuyết Phong.
Hình như bị chơi xỏ rồi.
Khi cậu đến khách sạn ở trường quay thì trời đã chập choạng tối.
Sau khi có tin đồn rằng Khương Xuy Vũ và Cảnh Minh bỏ trốn lan truyền suốt đêm thì khi Khương Xuy Vũ trở lại nó đã tự động dập tắt.
Cũng may Khương Xuy Vũ đã chạy tới chạy lui năm sáu tiếng nên cũng không khó khăn gì mà chìm vào giấc ngủ.
Khi người đại diện Chung Gia Văn gọi điện thoại tới đánh thức cậu thì Khương Xuy Vũ mới nhớ rằng cậu vẫn còn có một quảng cáo cần quay trong mấy ngày này, đó là đồ trang sức xa xỉ của nhãn hiệu FL mà Chung Gia Văn đã bí mật khoe nhiều lần nhưng đều bị cậu phớt lờ. Việc quay quảng cáo cũng được sắp xếp trước khi bắt đầu quay “Niệm Ương”. Chung Gia Văn đã thông báo với đoàn làm phim ngay từ đầu và Ngô Tử Sơn cũng đặc biệt dành ra ba ngày cho Khương Xuy Vũ.
Ánh mắt Khương Xuy Vũ tràn đầy vẻ buồn ngủ nghĩ thế cũng tốt, để dành ra ba ngày nghỉ này bình tĩnh nghỉ ngời thử xem hiệu quả thế nào.
Cậu quên hành trình nhưng Bách Đông cũng không quên, cậu đã chuẩn bị xong hành lý và vé máy bay rồi trực tiếp kêu xe đưa Khương Xuy Vũ vẫn chưa tỉnh táo ra sân bay bay đến một thành phố phồn hoa khác cách ba trăm kilomet.
Có hai người đại diện trong sáu tháng cuối năm của trang sức FL Jewelry, ngoài Khương Xuy Vũ còn có một nữ diễn viên tên là Khổng Nam Cầm.
Khương Xuy Vũ chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy nhưng cậu đã nghe nói về cô. Khổng Nam Cầm chưa đầy ba mươi tuổi. Mặc dù ngoại hình được giữ gìn tốt nhưng cậu phải thừa nhận rằng tuổi trẻ của của cô đang nhanh chóng tàn lụi.
Nếu yêu cầu Khương Xuy Vũ cho Khổng Nam Cầm một nhận xét thì đó là hai từ: xấu hổ.
Về kỹ năng diễn xuất, Khổng Nam Cầm chuyên về phim điện ảnh, phần lớn là phim văn học nghệ thuật, một số phim thì ổn nhưng không phải là ngôi sao hạng A đứng đầu trong ngành. Khi nhắc tới cô ấy sẽ nói rằng cô ấy có kỹ năng diễn xuất tốt nhưng giải thưởng đặc biệt về diễn xuất hiếm khi đề cử cô ấy.
Xét về mức độ nổi tiếng, Khổng Nam Cầm có một nhóm nhỏ người hâm mộ cực kỳ trung thành nhưng mức độ yêu thích của người qua đường lại không cao. Một số người đã nghe tên cô nhưng cũng rất ít người thực sự xem phim của cô.
Đây là một nữ diễn viên đã gần 30 có một sự nghiệp nửa vời và danh tiếng bình thường, cô ấy không quá nổi tiếng và cũng không khó tìm được một người như vậy, cô ấy có một chút thực lực nhưng cũng có hạn chế. Cô ấy tham vọng nhưng luôn thiếu cơ hội để thay đổi.
Khương Xuy Vũ cảm thấy nếu không gặp được một cơ hội lớn thì cô ấy có thể sẽ phải ở trong tình thế khó xử như vậy trong suốt phần đời còn lại của mình.
Tất nhiên, cũng có thể người ta đã hài lòng với hiện tại, xét cho cùng thì tình hình này tốt hơn nhiều so với hầu hết các diễn viên dưới đáy phải tranh đấy với nhau.
Khương Xuy Vũ không có tham vọng cho nên không thành vấn đề. Nhưng cậu cảm thấy rằng nếu cậu có được sự chuyên nghiệp của Khổng Nam Cầm thì cậu thà rằng hoàn toàn thất bại và xóa bỏ đam mê với con đường này hoặc là hưng thịnh và tỏa sáng trở thành người nổi tiếng khó bị thay đổi nhất.
Không lâu sau Khương Xuy Vũ đã nhìn thấy Khổng Nam Cầm. Nói thật, ngoại hình Khổng Nam Cầm là bình thường trong làng giải trí hội tụ toàn những cô gái xinh đẹp. Thân hình gầy, các đường nét trên khuôn mặt nhiều khuyết điểm nhưng trông rất thanh thoát và ưa nhìn, phù hợp với phim điện ảnh.
Có lẽ sau rất nhiều lần rèn luyện qua ống kính nên những lời nói và việc làm thường ngày của Khổng Nam Cầm cũng giữ được vẻ thanh tao trí tuệ, vừa nhìn đã thấy vẻ khí chất trong các tuyện cổ ngày xưa và mọi hành động đều hợp mắt người xem.
Khương Xuy Vũ đóng quảng cáo với cô ta có những cảnh quay tình cảm nên không thể quá chán ghét.
Quảng cáo trang sức này được quay thành một câu chuyện ngắn, nam nữ chính là hai người không quen biết nhau ở một thành phố lớn, vì yêu thích thiên văn nên họ đã tình cờ gặp nhau sau khi tham gia câu lạc bộ thiên văn. Họ bị thu hút bởi nhau nhưng mối quan hệ của họ chưa được rõ ràng.
Cho đến một ngày, nam chính rủ nữ chính lên vùng núi gần đó để ngắm mưa sao băng. Dù biết rằng không có mưa sao băng gì cả nhưng nữ chính vẫn ngầm hiểu mà đồng ý.
Vào ban đêm, trên đỉnh núi trống trải, cả hai giả vờ đi ngắm sao và chờ mưa sao băng.
Nam chính lặng lẽ thay đổi thị kính của kính thiên văn, điều chỉnh tiêu cự và yêu cầu nữ chính dùng kính thiên văn của mình để xem mưa sao băng.
Khi nhân vật nữ chính nghiêng người để xem thì nam chính cũng lấy ra chiếc vòng cổ kim cương trong bộ sưu tập mới nhất của FL là “Stars” lúc ẩn lúc hiện ống kính.
Những gì hiện ra trước mặt nữ chính là khi ống kính được phóng to và cảnh vật bị mờ đi thì những viên kim cương lấp lánh sáng như những ngôi sao băng, chúng xuyên qua bầu trời đêm trước mắt nữ chính hết lần này đến lần khác và còn là những ngôi sao băng thuộc về cô, không phải chỉ lướt nhanh qua.
Sau đó nhảy ra dòng chữ quảng cáo: FL stars, tình yêu vĩnh hằng.
Khương Xuy Vũ nghĩ quảng cáo này khá ổn, ít nhất nó không bị thiểu năng trí tuệ, quá trình quay cũng không quá khó nhưng thời gian hơi gấp gáp, bởi vì phần lớn cảnh quay là vào ban đêm nên căn bản Khương Xuy Vũ không ngủ đủ trong ba ngày đó.
Thời gian ba ngày đã được sử dụng hết và dự án cuối cùng đã hoàn thành thành công.
Sau đó Khương Xuy Vũ vội vã trở về đoàn phim “Niệm Ương”, khi ngả người xuống nằm trong phòng khách sạn nghỉ ngơi thì cậu chợt nhớ ra mình chưa từng nghiêm túc suy nghĩ đến cảm giác khi rời xa Ngưỡng Tuyết Phong.
Khi Bách Đông đi mua bữa tối trở về, cậu ta nhìn rất lén lút và nói với vẻ bí ẩn: “Xuy Vũ, khi tôi đi mua cơm đã gặp chị Mai trợ lý của Mộc Mộc. Cô ấy nói với tôi rằng trong mấy ngày anh đi vắng Tổng giám đốc Ngưỡng đã mang theo một người phụ nữ đến đoàn phim!”
Khương Xuy Vũ đang lăn ra giường lập tức bật dậy: “Phụ nữ?”
“Là một người phụ nữ xinh đẹp!” Bách Đông nặng nề gật đầu: “Mộc Mộc cũng đã chụp ảnh lại, tôi xem rồi, còn đẹp hơn Trần Vũ Hân!
Trần Vũ Hân là nữ chính trong một bộ phim mà Khương Xuy Vũ từng đóng. Bách Đông nhìn thấy cô ấy là sẽ đỏ mặt, cậu ấy còn nói rằng đây là người phụ nữ đẹp nhất mà cậu từng gặp.
Đẹp hơn Trần Vũ Hân, Rốt cuộc là đẹp đến mức nào?
Trong lòng Khương Xuy Vũ rất không vui: “Còn ảnh đâu rồi? Anh nghĩ mọi cách để có được cho tôi.”
Bách Đông nói: “Cũng không cần phải nghĩ biện pháp, trong vòng bạn bè của Tổng giám đốc Ngưỡng có ảnh của anh ấy và người phụ nữ xinh đẹp đó.”
Tất nhiên, Khương Xuy Vũ và Bách Đông không theo dõi WeChat của Ngưỡng Tuyết Phong.
Vẫn phải nghĩ ra một cách nhỏ như vậy.
Bách Đông đã hỏi Mộc Mộc để lấy những bức ảnh mà cô ấy đã chụp.
Vì là chụp ảnh lén nên góc độ hơi lệch nhưng vẫn có thể nhận ra người phụ nữ đứng cạnh Ngưỡng Tuyết Phong quả thực rất xinh đẹp, cô ấy mặc một chiếc váy đen và dáng người rất uyển chuyển, mặc dù cô ấy chỉ cao đến vai của Ngưỡng Tuyết Phong nhưng sự chênh lệch về chiều cao này dường lại tạo cảm giác một đôi nam nữ rất xứng đôi vừa lứa.
Trong bức ảnh, có lẽ Ngưỡng Tuyết Phong đang nói chuyện với người phụ nữ kia, anh hơi nghiêng đầu, không thể nhìn thấy biểu cảm của anh nhưng tư thế của anh trông rất thoải mái và không câu nệ. Người phụ nữ lắng nghe mỉm cười, đôi mắt trong veo, nét mặt dịu dàng cho thấy cô ấy có ý tưởng độc đáo của mình. Khí chất của người phụ nữ này rất giống với Ngưỡng Tuyết Phong, cho nên bức ảnh thoạt nhìn rất hài hòa.
“Có vẻ như đang nói về đầu tư.” Bách Đông và Mộc Mộc điên cuồng tìm trên WeChat và tìm được một số thông tin.
Khương Xuy Vũ đột nhiên nhớ đến người phụ nữ mà Hàn Tụng nói rằng Ngưỡng Tuyết Phong đã đi xem mắt, cô ta tên là Tống Văn. Khương Xuy Vũ vẫn nhớ rằng Ngưỡng Tuyết Phong đã nói với Hàn Tụng rằng Tống Văn rất quan tâm đến đầu tư vào điện ảnh và truyền hình và dự định để cô ấy tham gia đầu tư vào “Niệm Ương”.
Hóa ra không phải là một lời khách sáo mà anh ấy thực sự mang cô ta đến.
Đầu tư thì hãy đầu tư lại còn cố tình chọn lúc Khương Xuy Vũ vắng mặt để đưa người đến đầu tư! Nói rằng trong lòng Ngưỡng Tuyết Phong không có ý gì thì chắc chắn Khương Xuy Vũ sẽ không tin.
Bình tĩnh!
Khương Xuy Vũ bình tĩnh đập nát điện thoại, lại bình tĩnh cơn đói bụng của minh, cả đêm bình tĩnh mất ngủ.
Cuối cùng cậu cũng bình tĩnh nhận ra rằng nếu cậu lạnh lùng rồi nhưng Ngưỡng Tuyết Phong đã tìm được bạn gái hoặc bạn trai thì bình tĩnh có ích lợi gì?