Ngô Tử Sơn dừng lại, hỏi một câu khá sâu sắc: "Xuy Vũ, nếu không làm diễn viên thì cháu sẽ làm gì?"
Khương Xuy Vũ hầu như không do dự: "Đi học, đi học tiến sĩ, hoặc là chơi nhạc, violin, piano..."
Cậu có rất nhiều lựa chọn và một tương lai tươi sáng, dù theo con đường nào thì cậu cũng đều tỏa sáng rực rỡ.
Haiz. Ngô Tử Sơn thở ra một hơi yếu ớt: "Nếu tôi hỏi Ngưỡng Tuyết Phong câu hỏi này, cậu ấy sẽ bối rối, không biết trả lời như thế nào. Cậu ấy rất thích diễn xuất. Nếu không diễn thì cậu ấy cũng không biết phải làm gì nữa."
Khương Xuy Vũ mấp máy môi lại không biết nên nói cái gì.
Một lúc lâu sau, Khương Xuy Vũ thì thào nói: "Có cần thiết không."
“Có.” Ngô Tử Sơn nhẹ đáp, nhưng không nói cần thiết như thế nào.
Không cần phải nói.
Đối với những người không thể đồng cảm, lời nói sẽ không có bất kỳ sức mạnh nào.
Trong khoảng lặng ngắn ngủi, Khương Xuy Vũ đột nhiên nhớ tới trận cãi vã đầu tiên giữa cậu và Ngưỡng Tuyết Phong.
Cậu vốn đã quên cuộc cãi vã đó nhiều năm rồi, nhưng bây giờ, ký ức của cậu lại hiện lên rất rõ ràng.
Lần đó là nhiệm vụ biểu diễn giữa kỳ, Ngưỡng Tuyết Phong là trưởng nhóm.
Khương Xuy Vũ mới cùng anh yêu đương không lâu, vì vậy cậu tất nhiên vui vẻ đến diễn cùng Ngưỡng Tuyết Phong, đóng một vai trò quan trọng trong nhóm.
Lúc đầu thì khá thú vị, nhưng Khương Xuy Vũ rất nhanh liền hối hận.
Ngưỡng Tuyết Phong quá cứng rắn, anh rất khắc nghiệt với bản thân và các thành viên trong nhóm, sau khi tập lại hơn chục lần anh vẫn không hài lòng, cũng chẳng biết rốt cuộc anh không hài lòng ở điểm nào.
Khương Xuy Vũ cảm thấy mình diễn khá tốt, giáo viên diễn xuất đến hướng dẫn còn chưa nói gì, nhưng Ngưỡng Tuyết Phong lại cau mày nói làm lại.
Một hai lần, Khương Xuy Vũ vẫn có thể chịu đựng được, nhưng đến bảy tám lần, gần như làm cậu khó chịu.
Những người bạn học từng kết giao với Khương Xuy Vũ trong nhóm khác rất vui vẻ, buổi tối còn có thời gian hẹn Khương Xuy Vũ đi hát.
Khương Xuy Vũ đồng ý, hẹn là mười giờ, cậu cho rằng dù Ngưỡng Tuyết Phong có cứng rắn bao nhiêu đi nữa thì mười giờ tối cũng nên thả người đi.
Cuối cùng các cảnh trong buổi diễn tập ngày hôm đó rất quan trọng, Ngưỡng Tuyết Phong nhìn chằm chằm vào biểu cảm và lời thoại của hầu hết các thành viên trong nhóm. Nếu có chút không hài lòng thì phải bắt đầu lại khiến tiến độ diễn tập liên tục bị trì hoãn.
Khương Xuy Vũ nhín thời gian, đã chín giờ.
Nhìn lại, chín giờ rưỡi.
Chín giờ bốn mươi lăm...
Lúc chín giờ năm lăm, Khương Xuy Vũ không xem giờ nữa, trực tiếp rời đi: "Tôi có việc phải làm, phải đi trước đây."
Cả Ngưỡng Tuyết Phong và các thành viên trong nhóm đều không phản ứng.
“Các cậu tiếp tục.” Ngưỡng Tuyết Phong lúc này cũng không quên yêu cầu những người khác diễn tập, sau đó chạy theo Khương Xuy Vũ ra khỏi phòng diễn tập: “Xuy Vũ, sao em lại đi?
“Đã hẹn trước với người ta rồi, sắp muộn rồi.” Khương Xuy Vũ lắc đồng hồ trên cổ tay nhắc nhở Ngưỡng Tuyết Phong đã gần mười giờ.
Ngưỡng Tuyết Phong có chút không vui nhưng cũng không để lộ ra ngoài, nhẹ nhàng hỏi: "Chuyện rất quan trọng sao? Em nên nói trước với anh chứ."
“Chỉ là hát mà thôi, không quan trọng gì đâu.” Khương Xuy Vũ lãnh đạm nói: “Nhưng mà em luyện tập đủ rồi, nên khôg tập nữa.”
Ngưỡng Tuyết Phong giật mình, đau lòng nhìn Khương Xuy Vũ: "Em cho rằng diễn tập là không cần thiết?"
“Em không nói thế!” Khương Xuy Vũ vẫn đang nhìn đồng hồ, cúi đầu gõ điện thoại di động, hình như đang giải thích điều gì đó với bạn học mà mình đã đồng ý, lúc nói chuyện với Ngưỡng Tuyết Phong có vẻ lơ đễnh: "Diễn tập hàng chục lần thì hữu ích nhưng cả trăm lần thì thật là lãng phí thời gian, cũng đâu phải muốn tranh giải Oscar."
“Anh hiểu rồi.” Ngưỡng Tuyết Phong gật đầu: “Vẫn còn một khoảng thời gian trước khi phải nộp bài, hiện tại em vẫn còn thời gian để đổi đội.”
Nhìn lại thì đây là một trong số ít thời điểm mà Ngưỡng Tuyết Phong khó chịu đối với Khương Xuy Vũ. Nếu anh vẫn luôn giữ thái độ này, có lẽ Khương Xuy Vũ đã nói lời chia tay với anh từ lâu rồi, làm sao có mối tình ba năm rồi chia tay ba năm mà đến bây giờ vẫn còn vướng bận.
Khương Xuy Vũ cuối cùng cũng rời mắt khỏi giao diện WeChat đang phát ra tiếng bíp và nhìn chằm chằm vào Ngưỡng Tuyết Phong: "Ý anh là gì? Muốn đuổi em đi?"
“Nếu em không thể chịu được cường độ luyện tập của nhóm anh, tốt hơn là nên đổi sang nhóm khác.” Ngưỡng Tuyết Phong thực sự có chút tức giận, nhóm của họ có rất nhiều người mà không ai có ý kiến gì cả. Sao Khương Xuy Vũ lại không chịu được? Bọn họ đang học chuyên ngành này, tập dượt hoặc biểu diễn trên sân khấu đều là vừa khổ vừa mệt. Khi đã chọn con đường này thì bọn họ cũng nên chuẩn bị trước tâm lý.
Khương Xuy Vũ liếc nhìn Ngưỡng Tuyết Phong, sau đó lắc đầu rời đi.
Hiển nhiên câu đã không đến buổi tập vào ngày hôm sau, và thảo luận với các học sinh khác để đổi nhóm. Bắt đầu từ ngày hôm đó, Khương Xuy Vũ không thèm để ý tới Ngưỡng Tuyết Phong.
Cho đến khi bài tập được chấm điểm, nhóm của Ngưỡng Tuyết Phong đã giành được vị trí đầu tiên, và được các giáo viên hết lời khen ngợi.
Ngưỡng Tuyết Phong nghĩ, lần luyện tập này mang lại kiến thức thực tế, và điểm số của nhóm họ đã chứng minh rằng việc tập đi tập lại này không hề dư thừa. Anh mang theo giải nhất đi tìm Khương Xuy Vũ để giảng hòa, cũng là muốn giáo dục Khương Xuy Vũ một chút. Nhưng trước khi lời khuyên dông dài của anh kịp bắt đầu thì đã nghe Khương Xuy Vũ thản nhiên lầm bầm: "Em còn tưởng cùng anh yêu đương sẽ rất vui vẻ."
Một câu nói nhẹ nhàng, giống như một mũi tên thần tốc bắn vào trái tim của Ngưỡng Tuyết Phong.
Mấy lời của Ngưỡng Tuyết Phong đều bị mũi tên này ghim chặt, không thể chuyển mình.
Anh muốn nói rằng yêu và luyện tập không giống nhau, và diễn tập gian khổ không liên quan gì đến tình yêu.
Anh còn muốn nói, nếu không vui vẻ thì liệu cậu có muốn nói chuyện yêu đương với người khác không?
Cuối cùng cái gì anh cũng không nói, cũng không dám nói, vì sợ vừa nói ra thì Khương Xuy Vũ sẽ đáp: được thôi, vậy thì đổi người khác đi.
Dường như giữa thay đổi bạn trai và thay đổi nhóm không có sự khác biệt gì.
Biểu hiện của Ngưỡng Tuyết Phong rất tinh tế, cam chịu sự nhân nhượng và bao dung không đáy của mình trong mối quan hệ này.
Lúc đó Khương Xuy Vũ không hiểu, cũng không quan tâm lắm.
Cho đến tận hôm nay, khi đạo diễn Ngô Tử Sơn đề cập đến điểm này, Khương Xuy Vũ đột nhiên nhận ra rằng cậu và Ngưỡng Tuyết Phong thực sự là hai người hoàn toàn khác nhau, thậm chí đến sở thích cũng không thể hòa hợp, quan niệm đối với diễn xuất càng không chút tương đồng.
Cậu cảm thấy chính mình diễn xuất đã đạt tiêu chuẩn, nhưng Ngưỡng Tuyết Phong cảm thấy như vậy là chưa đủ, anh có thể tốt hơn, và anh nhất định phải tiếp tục cải thiện.
Khương Xuy Vũ cho rằng Ngưỡng Tuyết Phong cứng đầu, Ngưỡng Tuyết Phong lại tiếc thay cho Khương Xuy Vũ.
Giữa hai người họ không có cách nào hàn gắn!
Khương Xuy Vũ suy nghĩ mông lung, nhưng khi quay đầu nằm trên giường đọc kịch bản ngày mai, cậu không khỏi tự hỏi một lần nữa, coi diễn xuất như một kỳ thi và công việc, và coi diễn xuất là nghệ thuật có khác nhau không?
Đạo diễn Ngô cho biết ngay cả khi đang quay web drama không đóng vai chính, thái độ của Ngưỡng Tuyết Phong đối với nó vẫn không hề nhẹ nhàng, thậm chí còn nghiêm trọng và gay gắt hơn.
Vì phim truyền hình khác với phim nghệ thuật độc lập nên không tránh khỏi tính thương mại, không có chuyện mất ba phút ăn táo để diễn tả nỗi buồn, không có chuyện thắp nến trong bảy phút là cái kết mạnh mẽ nhất của bộ phim... Web drama cần tiết tấu dồn dập để thu hút những khán giả đang đối mặt với nhiều cám dỗ giải trí khác nhau, đồng thời tính đến trình độ của đa số khán giả mà thiết lập một cốt truyện rõ ràng, dễ hiểu, để cho dù người ta có vùi đầu vào ăn cũng không cản trở việc thấu hiểu.
Khó khăn lắm mới đạt được hai điểm trên mà Ngưỡng Tuyết Phong vẫn chưa hài lòng. Trên cơ sở ưa nhìn và bình dân, vẫn cần có dư vị để khi một số khán giả chịu khó thưởng thức, họ có thể hiểu thêm nội dung và cái nhìn sâu sắc hơn, có thể thấy được sự chân thực và nghệ thuật hơn từ những màn trình diễn của anh.
Tìm kiếm sự cân bằng hoàn hảo giữa kinh doanh và nghệ thuật cũng khó như bước trên một sợi dây trên cao.
Khi quay phim vào ngày hôm sau, Khương Xuy Vũ đặc biệt chú ý đến Ngưỡng Tuyết Phong.
Dường như cậu đã mơ hồ chạm được vào những điều huyền bí và bí ẩn mà đạo diễn Ngô đã nói.
Ngay khi diễn cùng Ngưỡng Tuyết Phong, Khương Xuy Vũ đã cảm thấy thứ anh nhìn thấy không phải là mình, mà là Lộc Ẩm Khê, một Lộc Ẩm Khê thực sự sống trước mặt Văn Trúc Huyên chứ không phải Khương Xuy Vũ.
Ngưỡng Tuyết Phong như thế này thật xa lạ, cách cậu thật xa thật xa.
Khương Xuy Vũ có chút không vui.
Trong vài ngày tới, Lộc Ẩm Khê sẽ sớm có cảnh say xỉn, và một số ký ức buồn về nhân vật này sẽ từ từ hiện ra.
Khương Xuy Vũ lúc đọc kịch bản đã tốn rất nhiều giấy mực để miêu tả trạng thái say xỉn của Lộc Ẩm Khê, từ sự kiềm chế cá nhân và tiếng cười gượng gạo đến bộc lộ trái tim một cách tùy ý, là một cảnh có nhiều cung bậc cảm xúc đôi khi nhẹ nhàng và đôi khi mạnh mẽ.
Còn về nghệ thuật thì sao? Làm thế nào để nhập vai?
Ngô Tử Sơn không hề đòi hỏi gì thêm với Khương Xuy Vũ, nhưng Khương Xuy Vũ đã rơi vào bẫy trong vô thức.
Khương Xuy Vũ đã cân nhắc và quyết định thử cách đơn giản nhất.
Cậu vẫy tay gọi Bách Đông: "Mua cho tôi mấy chai rượu."
Cứ say thật một hồi.
Bách Đông không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Rượu gì? Rượu trắng, bia, rượu ngoại, rượu vang? Hay là uống rượu Rio cocktail, có vị đào, giống như một loại nước giải khát, uống lạnh rất ngon, còn có thể giải nhiệt."
Ai muốn uống nước giải khát?
Khương Xuy Vũ hừ lạnh nói: "Chọn mấy cái có nồng độ cao, mỗi thứ lấy một ít."
Bách Đông vội vàng đi mua, những chai rượu đủ màu chất thành đống chiếm hết nửa cái bàn.
Khương Xuy Vũ thả mình vào tâm trạng của Lộc Ẩm Khê, uống từng ly một, không biết có phải rượu được pha trộn với nhau sẽ dễ say hơn không, dần dần cậu trở nên chóng mặt, suy nghĩ mông lung, không thể sắp xếp một dòng suy nghĩ đầy đủ và rõ ràng.
Trạng thái này vừa đúng độ, biểu hiện rõ ràng nét ưu sầu.
Buổi chiều trang điểm, chuyên viên trang điểm rất vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng này xinh đẹp đến mức không cần bôi phấn hồng.
Cảnh say rượu được quay vào buổi tối khi mặt trời lặn và bầu trời đầy mây dày đặc, nhiệt độ đã tản bớt nhưng vẫn còn rất nóng và ngột ngạt.
Lộc Ẩm Khê ngồi trên khung cửa sổ mà uống rượu, ngắm mặt trời lặn bên ngoài cũng cảnh sông núi nhuộm một màu vàng.
Máy quay từ bên trong ngôi nhà quay ra bên ngoài, con người, cửa sổ và cảnh đều nằm trong bố cục ống kính.
Các cảnh quay của cảnh này là do Ngô Tử Sơn sau khi vẽ ra rất nhiều phiên bản mới lựa chọn được.
Rượu đạo cụ tất nhiên không phải rượu thật, là nước khoáng đã được đóng đá, rất mát. Các diễn viên khác đều ghen tị với Khương Xuy Vũ vì đã có cơ hội nhâm nhi nước đá để giải tỏa cơn nóng.
Khương Xuy Vũ uống nước lại nếm ra vị rượu, vừa cay vừa nồng, càng cảm thấy khó chịu.
Cậu nhập vai rồi.
Cùng với ống kính tiến lên, khi Văn Trúc Huyên do Ngưỡng Tuyết Phong thủ vai đi về phía Lộc Ẩm Khê, anh ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cho rằng đoàn phim thật sự rất tận tâm.
Nhưng khi Khương Xuy Vũ quay đầu lại nhìn anh, tim của Ngưỡng Tuyết Phong nhói lên một cái rồi thất thần.
Khương Xuy Vũ thật sự say, rốt cuộc cũng xứng với đôi mắt đào hoa thiên phú của cậu, ánh mắt không còn trong trẻo ngây thơ, mà là sương mù cùng do dự. Trong ánh chiều tà, cậu như một đóa hoa đào khẽ rung rinh trong màn sương, nồng nàn, bí ẩn và hấp dẫn.
Ngưỡng Tuyết Phong đã tách khỏi trạng thái của Văn Trúc Huyên, và trở lại là Ngưỡng Tuyết Phong – một Ngưỡng Tuyết Phong không có sức chống cự đối với Khương Xuy Vũ.
Khương Xuy Vũ ngây người cười, thầm nghĩ định lực của Ngưỡng Tuyết Phong cũng chỉ như vậy, những lời tuyệt tình kia cũng chỉ mới nói ra chưa được mấy ngày, chỉ là lời không thật lòng đi. Bạn bè bình thường cái gì, lễ độ xa lánh cái gì, không làm được thì đừng có nói, sao lại phải bướng bỉnh như thế chứ?
Cậu nhìn thấy liền khó chịu.