Cố Ngọc Đình và Ngô Tử Sơn nhìn nhau, ánh mắt họ trao nhau một cách gay gắt.
Cố Ngọc Đình lẩm bẩm: "Thuyền cập bến thật à."
Hàn Tụng không vui nhìn anh ta, Cố Ngọc Đình đã quen làm tiếp thị trực tuyến, và phong cách nói của anh ta cũng là giọng văn trên mạng.
Đương nhiên, chỉ là Cố Ngọc Đình thấy bầu không khí căng thẳng nên vô tình nói đùa một chút thôi, chứ trong lòng sớm đã trực tiếp cuộn xoắn lại rồi. Mấu chốt của việc xào cặp đôi này là không thể thành sự thật, một khi là thật thì rất dễ phản tác dụng. Tính ra nếu thật sự yêu rồi thì cũng không sao cả, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ bảo mật là được. Nếu xét kỹ hơn thì cho dù hai người từng yêu nhau cũng chẳng có chuyện gì, nếu chia tay trong hòa bình và đã hoàn toàn cắt đứt thì bây giờ vẫn dễ dàng hợp tác với nhau và hoạt động vì lợi ích của chính họ.
Nhưng nếu…
Cố Ngọc Đình bí mật nhìn về phía Khương Xuy Vũ và Ngưỡng Tuyết Phong, vẻ mặt hai người này đều trông không được tự nhiên, đặc biệt là Khương Xuy Vũ, khuôn mặt ưa nhìn có ghi rõ mấy chữ to: Chuyện này còn chưa kết thúc!
Đột nhiên, Cố Ngọc Đình cảm thấy đã đυ.ng phải thách thức lớn nhất trong sự nghiệp của mình, quả nhiên Hàn Tụng đã bỏ số tiền lớn để thuê anh ta thì sẽ không có chuyện gì tốt.
Ngô Tử Sơn lặng lẽ lau mồ hôi, ông ta dành phần lớn thời gian cho đoàn phim, có thể cảm nhận được bầu không khí giữa Khương Xuy Vũ và Ngưỡng Tuyết Phong thực sự rất kỳ quặc, lúc đó ông ta cũng không quá coi trọng, còn tưởng là sự thù địch giữa các tiểu sinh lưu lượng theo kiểu một núi không thể có hai hổ, không ngờ ẩn đằng sau lại là một câu chuyện khác.
Ngay khi Hàn Tụng nói tới đây, Ngô Tử Sơn lập tức hoảng sợ, nếu mối quan hệ giữa hai người này bị một số người có ý đồ xấu trong đoàn phim tìm được chứng cứ rồi phát tán thì dư luận trên mạng sẽ hoàn toàn choáng ngợp, và "Niệm Ương” cũng xem như đồ bỏ đi rồi.
Cố Ngọc Đình suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thể hỏi một chút lí do hai người chia tay không?"
Ngưỡng Tuyết Phong nhẹ nhàng vạch trần: "Tính tình không hợp."
Nghe thấy câu trả lời này, Khương Xuy Vũ suýt nữa đã cắn gãy răng.
Cố Ngọc Đình thở dài, anh ta cũng đâu muốn cố ý thăm dò chuyện riêng tư của mọi người, chỉ là mối quan hệ giữa hai người vốn rất phức tạp, nếu không làm rõ thì trong lúc không cẩn thận có thể dễ dàng giẫm phải mìn.
Hàn Tụng bình tĩnh quan sát rồi đột nhiên nói: "Đạo diễn Ngô, giám đốc Cố, chúng ta hãy tìm một nơi khác. Nhường chỗ này lại cho hai người Tuyết Phong, tôi hy vọng bọn họ có thể nói chuyện rõ ràng."
Cố Ngọc Đình và Ngô Tử Sơn không phản đối gì nên đứng dậy rời đi, họ cũng cần phải tránh những người trong cuộc để thảo luận phương án ứng phó.
Căn phòng rất nhanh đã trở nên trống rỗng, Khương Xuy Vũ vốn nghĩ rằng có thể mình đã sai, không có lý nên không thể cứng rắn, theo đó liền uể oải. Nhưng nhìn lại dáng vẻ đôi mắt cụp xuống như vừa bị mắng của Ngưỡng Tuyết Phong, cậu không khỏi tức giận: "Dù sao anh cũng là người sáng lập kiêm tổng giám đốc của Nhiệt Phong. Hàn Tụng có thái độ gì vậy? Anh ta coi anh như cấp dưới sao? Sao lại kêu ngạo trước mặt anh như thế!"
Ngưỡng Tuyết Phong không tức giận mà chỉ giải thích: "Mỗi người một nhiệm vụ. Nếu anh ta tạo ra sai lầm trong tài chính của công ty, thái độ của tôi sẽ còn cứng rắn hơn."
Khương Xuy Vũ liếc mắt nhìn hắn: "Vậy anh cho rằng mình làm sai sao? Là muốn nhận lỗi của mình sao?"
Ngưỡng Tuyết Phong thở dài một hơi, khuôn mặt lạnh lùng suy sụp, tràn đầy bất lực và ngưng trọng: "Vốn chính là lỗi của tôi."
Bên ngoài có “Đại phú ông” như hổ rình mồi, bên trong còn có gián điệp rò rỉ tin tức bất cứ lúc nào. Loại chuyện này nếu không được xử lý tốt sẽ là một thảm họa, sự phát triển của Nhiệt Phong, tương lai của anh ta và Khương Xuy Vũ, cùng sự tài trợ và đầu tư mà Hàn Tụng đã dày công mang lại đều sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
Trong giới giải trí chết người này, sức nóng thay đổi quá nhanh. Bây giờ thì là ngôi sao đang hot, nhưng chưa biết lúc nào sẽ đột ngột biến mất. Một số thì còn có thể rút lui một cách vẻ vang, nhưng đa phần lại biến mất trong tầm mắt của mọi người mà không một tiếng động. Vậy nên không thể bất cẩn được.
“Dù vậy thì cũng là lỗi của tôi, không liên quan gì đến anh!” Khương Xuy Vũ đột ngột đứng lên, cậu chỉ là không chịu nổi việc Ngưỡng Tuyết Phong bao che một cách mù quáng.
Ngưỡng Tuyết Phong im lặng một hồi, đột nhiên nở nụ cười khó hiểu, khiến cho một bụng trướng đầy tức giận của Khương Xuy Vũ đột nhiên ngừng lại, dường như có chút kỳ vọng nhỏ nào đó không thể dập tắt.
Ngưỡng Tuyết Phong cười khổ: "Làm sao có thế không liên quan đến tôi."
Khương Xuy Vũ kiên định nhìn anh, chờ đợi những lời tiếp theo của anh, nhưng chỉ đợi đến khi Ngưỡng Tuyết Phong khép lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm nghị. Khương Xuy Vũ lúc này đột nhiên cảm thấy có chút bất an.
Ngưỡng Tuyết Phong trịnh trọng nói: "Hàn Tụng nói đúng, có một thì sẽ có hai, lần này quan hệ công chúng là xong, vậy còn lần sau thì sao? Lẽ ra tôi phải quyết đoán hơn..."
Khương Xuy Vũ không khỏi ngắt lời anh, tức giận nói: "Anh cho rằng tôi muốn hại anh sao? Muốn hại Nhiệt Phong của anh sao?"
Ngưỡng Tuyết Phong né tránh đáp lời và chỉ nói: "Đáng lẽ tôi nên giải thích với cậu sớm hơn. Khi gặp mặt đoàn làm phim "Đại phú ông" và khi "Niệm Ương" mời cậu làm nhân vật chính, tôi vốn đã nên nói chuyện thẳng thắn. Có lẽ là tôi... "
Ngưỡng Tuyết Phong im lặng cay đắng, có lẽ anh đang mong đợi điều gì đó, cho dù bị tra tấn, anh cũng vẫn còn chút chờ mong.
Nhưng tai nạn này khiến Ngưỡng Tuyết Phong đột ngột tỉnh táo lại.
Ngưỡng Tuyết Phong ngẩng đầu nhìn Khương Xuy Vũ, đây là lần hiếm hoi anh bắt gặp ánh mắt của Khương Xuy Vũ mà không bị lảng tránh.
“Chúng ta đã chia tay ba năm.” Ngưỡng Tuyết Phong nói, “Ba năm trước, không ai trong chúng ta nói chia tay một cách rõ ràng, bây giờ nói ra cũng không muộn. Khương Xuy Vũ, chúng ta đã chia tay. Bây giờ, chúng ta là bạn học và là đối tác, chỉ có vậy thôi. Trong khoảng thời gian hợp tác ngắn ngủi này, chúng ta nên hòa thuận với nhau, giống như mối quan hệ giữa chúng ta với bạn học cũ Mai Thanh Thanh, là bạn tốt bình thường, thân thiện và lịch sự. "
Những mối quan tâm, vướng mắc và tra tấn sâu sắc hơn kia là không cần thiết.
Khương Xuy Vũ tim đập dữ dội nhưng lại có cảm giác trống rỗng.
Ngưỡng Tuyết Phong nói xong liền đứng dậy rời đi, nhưng một bóng người đột nhiên chạy tới, ôm chặt lấy anh.
Khương Xuy Vũ có chút kinh hãi, run rẩy ôm lấy Ngưỡng Tuyết Phong, nhẹ giọng cầu xin: "Em không muốn làm bạn khách sáo với anh. Ngưỡng Tuyết Phong, chúng ta tái hợp đi được không?"
Ngưỡng Tuyết Phong khí huyết đình trệ, thân thể cứng ngắc, chỉ có nhiệt độ từ cái ôm của Khương Xuy Vũ từng đợt đánh vào tận tâm can anh.
Từ "Được" từ trong khoang ngực nhảy ra miệng, gần như muốn nói ra, giống như theo bản năng muốn đồng ý.
Nhưng Ngưỡng Tuyết Phong vẫn đem từ đó nuốt xuống, nuốt vô cùng khó khăn.
Ngưỡng Tuyết Phong để cho Khương Xuy Vũ ôm mình, nhưng hai tay cô đơn thả ở hai bên người, không có ôm ngược lại, cũng không lại gần, thái độ của anh rất rõ ràng.
Khương Xuy Vũ đã có dự cảm rồi, lần đầu tiên cậu cảm giác được mình mất đi thứ gì đó, trôi đi như một dòng nước không thể nắm bắt được. Vì vậy, cậu càng ôm chặt Ngưỡng Tuyết Phong.
Ngưỡng Tuyết Phong im lặng, một hồi lâu mới bỏ qua được một chữ "được" đầy hân hoan mà bẻ thành một câu đau lòng: "Nếu em thật sự muốn ở bên anh, tại sao ba năm nay em chưa từng đến tìm anh?"