Hai tháng sau, Khương Xuy Vũ đã nhận được kịch bản phần hai của “Đại phú ông”.
Biên kịch vẫn là Giang Kiều của phần một. Khương Xuy Vũ có ấn tượng rất sâu về anh ấy. Giang Kiều là một ông chú phát tướng râu ria lởm chởm, hơn ba mươi tuổi mà vẫn giữ tâm hồn rất thiếu nữ, là người rất có tài, dễ đồng cảm.
Điều khiến người ta không chịu nổi nhất là ông ấy vẫn luôn nhắc đi nhắc lại rằng nam chính Giang Đông Lưu trong “Đại phú ông” được lấy nguyên mẫu từ ông ấy.
Chuyện này khiến nữ chính suy sụp trong một thời gian, lúc diễn cảnh tình cảm mà liếc thấy chú Giang béo tròn đang đứng một bên kiễng chân quan sát thì e người đối diện có là Ngưỡng Tuyết Phong ngọc thụ lâm phong thì cũng tụt mood cảm xúc.
Phần một “Đại phú ông” kể về chuyện một trăm năm sau, khi mà khoa học kỹ thuật đã phát triển, cuộc sống của con người luôn bị phụ thuộc vào người máy, những cuộc thảo luận về việc người máy có trung thành hay không cũng kéo dài không dứt.
Bỗng nhiên vào một ngày, hầu hết người máy trở nên cực kỳ tàn bạo, triển khai diệt chủng con người.
Nam chính Giang Đông Lưu có sức chiến đấu hơn người đã cứu được một nhóm đồng bạn rồi cùng nhau trốn đông trốn tây tìm đường sinh tồn. Vừa phải đối mặt với sự vây bắt của người máy vừa phải ứng phó những đồng loại không biết vì sao lại đuổi gϊếŧ mình, nguy hiểm trùng trùng, lo lắng trăm bề.
Cuối bộ phim, nam chính Giang Đông Lưu đã xả thân vì nghĩa, cứu đồng bọn của mình, một mình anh dẫn đám người máy chiến đấu rời đi, không rõ sống chết.
Phần hai nối tiếp cốt truyện, nhân vật phản diện Thiều Mộ Phàm luôn đối đầu với nam chính lại cứu Giang Đông Lưu.
Đây cũng chính là bước đầu tẩy trắng cho vai diễn Thiều Mộ Phàm của Khương Xuy Vũ.
Khương Xuy Vũ lật xem kịch bản kĩ càng, tất cả tình tiết đều giống những gì đã ghi trên hợp đồng. Đất diễn của Thiều Mộ Phàm cũng ngang với Giang Đông Lưu, tính cách nhân vật cũng được sửa đổi rất tốt, là nhân vật đảm nhiệm mưu trí và nhan sắc, ảnh hưởng trong nhóm nhân vật chính cũng không kém hơn Giang Đông Lưu, không hổ là kịch bản cho hai nam chính.
Không biết có phải Giang Kiều sớm đã có ý định tẩy trắng cho Thiều Mộ Phàm hay không. Dù sao nội dung phần hai đã đưa ra lời lý giải rất thuyết phục cho những hành động ác độc của phần trước.
Thực ra Thiều Mộ Phàm chính là người gánh vác trọng trách, nhẫn nhục nằm vùng bên cạnh trùm cuối để điều tra nguyên nhân khiến người máy vẫn luôn ngoan ngoãn phục tùng lại đột nhiên chống lại con người. Trong phần hai, rốt cuộc cậu cũng được như ý nguyện giành được một tin tức vô cùng quan trọng. Cho nên lúc này cậu mới gặp lại, giãi bày thẳng thắn với nhóm của nhân vật chính rồi cùng nhau đi tìm manh mối, giải quyết nguy cơ nhân loại bị hủy diệt do người máy.
Đương nhiên, phần hai cũng chỉ có hai mươi tập cho nên nội dung chủ yếu vẫn xoay quanh việc tìm kiếm manh mối, xen kẽ thêm vài tình tiết bên lề hay ho, xem ra vẫn sẽ có phần ba.
Một tháng sau khi nhận được kịch bản, Khương Xuy Vũ bắt đầu đến địa điểm quay phim. Địa điểm quay phim là một thành phố tuyến bốn, không được coi là phồn hoa nhưng cũng đang trên đà phát triển.
Chung Gia Văn để trợ lý Bách Đông đi theo chăm sóc Khương Xuy Vũ.
Lúc Khương Xuy Vũ và Bách Đông đến sân bay thì xe đưa đón của đoàn phim vẫn còn chưa đến kịp vì đang tắc đường.
Khương Xuy Vũ buồn chán ngồi lên vali, hai chân không an phận đung đưa, bánh xe của vali quay vòng khiến cậu cũng quay vòng theo. Bỗng nhiên liếc nhìn thấy poster quảng cáo đồng hồ cực lớn được treo trên tường ở phía xa, người phát ngôn khép hờ mắt, cúi đầu, khí chất lạnh lùng, tay trái sờ cằm để lộ ra chiếc đồng hồ cao cấp, trông rất có phong thái của tổng tài bá đạo.
Khương Xuy Vũ ngây người nhìn hồi lâu rồi nói với Bách Đông: “Đẩy tôi một phát.”
Bạch Đông là một thanh niên trung thực cao lớn cường tráng, dáng người cao tận mét chín, phỏng chừng một ngày nào đó nếu Khương Xuy Vũ mệt mỏi không muốn đi bộ thì vẫn có người xách cậu trở về.
Bách Đông lẩm bẩm mãi: “Anh Khương, anh đã lớn vậy rồi mà sao lại vẫn thích mấy trò trẻ con này vậy?” Nhưng hai tay vẫn nghe lời khẽ đẩy lưng Khương Xuy Vũ.
Vì thế, trong lần đầu đoàn làm phim tụ tập tối hôm đó, hầu hết mọi người đều bước lên hoặc quan tâm hoặc nịnh bợ hỏi han một câu: “Xuy Vũ, sao trên trán cậu lại dán băng cá nhân thế kia? Bị thương rồi sao?”
Mới đầu, Khương Xuy Vũ còn đáp lại một hai câu: “Không cẩn thận đυ.ng phải.”
Sau đó thực sự là không nhịn nổi nữa nên liền để Bách Đông trả lời hộ cậu.
Lúc Bách Đông thấy Khương Xuy Vũ chào hỏi với những người khác mà đề cập đến Văn đề này đều sẽ tận chức tận trách xen vào một câu: “Không cẩn thận đυ.ng phải.”
Nhưng trong lòng lại lặng lẽ rơi nước mắt xem xét lại bản thân mình, chẳng lẽ là do cậu ta đẩy quá mạnh tay sao? Chẳng lẽ là do lúc cậu ta đẩy hai tay thì chân cũng dùng sức sao?
Trời ạ, cậu ta vậy mà lại hại anh Khương đυ.ng vào góc biển quảng cáo, thậm chí suýt chút nữa còn chảy máu! Đúng Là tội không thể tha mà!
Giờ phút này, Bách Đông hồi tưởng lại lúc phỏng Văn, Chung Gia Văn có từng nói mấy trợ lý trước đó của Khương Xuy Vũ đều tự nhận lỗi rồi từ chức.
Bọn họ luôn nhận hết lỗi về mình khi không chăm dóc Khương Xuy Vũ chu đáo, dù chính Khương Xuy Vũ cũng không thấy đó là lỗi của họ.
Ví như, hôm nào đó Khương Xuy Vũ đột nhiên nảy ra suy nghĩ không muốn ăn cơm – Đừng hỏi tại sao, sau này bạn sẽ nhận ra cậu ấy còn rất nhiều ý tưởng kỳ quái hơn thế này. Bạn thấy cậu ấy gầy đi, cho dù là do tự cậu ấy muốn thế, bạn khuyên thế nào cũng vô dụng. Nhưng cuối cùng người đau lòng chỉ có bạn thôi. Khương Xuy Vũ là người gầy đi nhưng người đau lòng lại là bạn,rồi bạn sẽ không nhịn được mà trách cứ bản thân, trách bản thân không có phép thuật, không thể biến cơm chui thẳng vào dạ dày cậu ấy!
Bách Đông bi quan nghĩ đến việc cậu ta chỉ là một người bình thường không biết gì thì sao có đủ tư cách làm trợ lý cho anh Khương chứ!
Chiếc đồng hồ đeo tay quen thuộc xuất hiện bên trái tầm nhìn của Khương Xuy Vũ khiến hô hấp của cậu đột nhiên ngưng trệ, trên trán đột nhiên đau nhức.
“Anh Tuyết Phong!” Những người khác đều nhao nhao hô lên: “Sao anh đến muộn vậy?”
“Xin lỗi, công ty có chút chuyện cần xử lý nên chỉ có thể bay chuyến cuối.” Ngưỡng Tuyết Phong cởϊ áσ gió, vắt lên ghế rồi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Khương Xuy Vũ.
“Anh Tuyết Phong giờ đã là tổng giám đốc Ngưỡng rồi đấy!”
“Đừng có chê cười tôi thế.” Ngưỡng Tuyết Phong cười đáp.
Trước khi khai máy tổ chức tụ tập một lần, thực ra cũng chỉ là thuê một sảnh trong khách sạn bọn họ vào ở rồi đặt vài bàn tiệc rượu. Thứ nhất là để khuấy động bầu không khí, thứ hai là để tuyên truyền, đợi chút nữa sẽ chụp với nhau vài bức ảnh rồi đăng lên trước để gợi đề tài.
Đoàn làm phim bề ngoài thì hòa thuận vui vẻ, mọi người đều là anh em tốt, nói mấy lời kiểu bốn năm rồi còn có thể tụ tập lại một chỗ cũng không dễ dàng gì, đều là duyên phận cả,…. Nhưng thực ra vẫn phải tuân theo quy tắc cơ bản trong giới giải trí.
Ví như vị trí chỗ ngồi, Khương Xuy Vũ là diễn viên chính nổi tiếng và được yêu thích nhất nên đương nhiên sẽ ngồi ở vị trí chủ vị. Tiếp theo sẽ đến đạo diễn, biên kịch rồi người chế tác.
Ngoài Ngưỡng Tuyết Phong ra thì nào có ai dám ngồi vào chỗ trống bên cạnh cậu chứ.
Sau khi Ngưỡng Tuyết Phong ngồi xuống liền chào hỏi hai người hai bên trái phải, cũng chỉ là mấy câu vu vơ không nhằm vào ai cả: “Đã lâu không gặp.”
Khương Xuy Vũ còn đang kêu Bách Đông đến bàn nhân viên công tác ăn cơm, không cần ở bên cạnh cậu mãi như vậy nên cũng không chú ý đến những tạp âm khác.
Đợi mọi người đều đã tập trung đông đủ, biên kịch Giang Kiều liền đứng dậy rơm rớm nước mắt.
“Kìa, lại thế rồi!” Mọi người ăn ý cùng nhau cười nói.
Cảm giác thân thuộc lúc này mới thực sự trở lại.
Giang Kiều là người cảm tính, tràn ngập cảm giác nghi thức, có mỗi chút chuyện cỏn con cũng phải rớm nước mắt cảm khái. Mà những người khác đều đã thuộc lòng lời kịch của anh ấy.
Sự ngăn cách do hoàn cảnh của mỗi người trong bốn năm này đều tạm thời biến mất. Ngay trong giờ phút này, thời gian cứ như chưa hề trôi đi. Dù cho khuôn mặt những người đó đã thay đổi rất nhiều.
Giang Kiều mặc kệ mọi người ồn ào giễu cợt, tiếp tục nghẹn ngào: “Đã bốn năm rồi, tôi không ngờ chúng ta còn có ngày được đoàn tụ với nhau, không những nở mày nở mặt mà còn trong sự mong đợi của hàng vạn người! Sự vất vả của chúng ta khi trước không hề uổng phí, mọi sự nỗ lực của chúng ta đã được đền đáp!”
Đạo diễn vỗ bả vai dày rộng nhiều thịt của ông, có thể do cùng là những người góp nhiều sức sáng tạo nhất giữa bọn họ có sự đồng cảm hơn. Bọn họ là những người bỏ nhiều tâm huyết nhất cho “Đại phú ông”.
Giang Kiều lau mắt, nói: “Hôm nay là ngày vui nên tôi cũng không khóc nữa. Tiếp theo chúng ta sẽ chăm chỉ làm việc để khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc thêm lần nữa! Nào, cùng cạn ly!”
Mấy bàn tiệc, bao gồm cả diễn viên chính cũng như nhân viên công tác đều đứng dậy.
Giang Kiều như nghĩ đến chuyện gì đó, quay đầu trìu mến nói: “Xuy Vũ, cậu bị thương thì đừng uống rượu. Để tôi kêu nhân viên phục vụ đổi cho cậu cốc sữa.”
Khương Xuy Vũ cảm nhận được người ngồi bên trái mình cứng lại một chút, dường như còn quay nửa người về phía cậu nhưng cuối cùng chẳng có gì xảy ra.
Khương Xuy Vũ nhếch khóe miệng tự giễu, nói: “Một vết sưng nhỏ thôi, mọi người cũng không cần làm quá lên vậy, không có chuyện gì đâu, không được uống rượu thì mất hứng lắm.”
“Vậy cậu nhấp môi chút là được rồi.” Giang Kiều coi cậu như đứa nhỏ mà dịu giọng dặn dò.
Khương Xuy Vũ một hơi uống cạn, đang định rót thêm một chén lại nhận ra bình rượu ở bên phía tay trái Ngưỡng Tuyết Phong liền lười qua lấy.
Mọi người bắt đầu sôi nổi tán gẫu, kể lại những chuyện cũ ngày xưa, chén đi chén lại nói cười không thôi.
Khương Xuy Vũ cũng không có hứng chuyện trò nên cắm đầu ăn cơm.
Nhưng danh tiếng của Khương Xuy Vũ vẫn dành dành ra đó, khá nhiều người vào đoàn ôm mục đích tạo quan hệ với cậu sao có thể để cậu an tĩnh ăn cơm.
Nữ chính Lâm Hồng Anh ngồi cách Ngưỡng Tuyết Phong một ghế phía bên trái muốn dựa hơi hai người nhưng kết quả lại nhắc đến chuyện không nên nhắc đến: “Xuy Vũ, cậu với anh Tuyết Phong học cùng lớp với nhau, sao lại chẳng trò chuyện với nhau vậy?”
Khương Xuy Vũ cũng không ngẩng đầu lên đã đáp: “Ừm, một lớp tận hai, ba mươi người nên tôi không quen hết cả lớp đâu.”
Ngưỡng Tuyết Phong cười cười: “Cũng không quá thân thiết, thậm chí trước khi lên năm hai chúng tôi còn chưa từng nói chuyện với nhau.”
Khốn nạn thật, rõ ràng là đã nói một câu mà. Khương Xuy Vũ nghiến răng oán thầm.
“Vậy sao?” Lâm Hồng Anh sửng sốt một hồi: “Sao tôi lại nhớ là quan hệ của hai người trước đây cũng khá tốt mà? Người nào quay xong muộn thì người kia cũng đều phải ở lại đợi cùng về mà.”
Hai người đều chẳng tiếp lời.
Lâm Hồng Anh có hơi xấu hổ, nên chỉ đành lấp liếʍ cho qua: “Chắc là em nhớ nhầm rồi.”
Bầu không khí bỗng trở nên tẻ nhạt. Khương Xuy Vũ rốt cuộc cũng đã hiểu tại sao vẻ ngoài của Lâm Hồng Anh không tệ nhưng nhiều năm vậy rồi mà không khởi sắc lên nổi.
“Thật ra thì lần đầu tiên tôi gặp Khương Xuy Vũ là hôm các cậu thi văn nghê đấy.”
Người đàn ông ngồi giữa Ngưỡng Tuyết Phong và Lâm Hồng Anh bỗng nhiên mở miệng. Mặt người này trông rất lạ nhưng không phải kiểu phẫu thuật thẩm mỹ. Cậu ta tên Dư Tần, là người có quan hệ được bên đầu tư nhét vào đoàn làm phim, diễn nhân vật then chốt xuất hiện trong quá trình tìm kiếm manh mối, có thể nhìn ra được cậu ta là người được bên đầu tư nâng đỡ.
Chỉ xét riêng vẻ ngoài, Dư Tần cũng đủ tư cách để được nâng đỡ. Ngũ quan tinh tế, diện mạo thiên về nhu hòa, là kiểu đẹp trai có hơi lạnh lùng, nếu đeo thêm cặp kính nữa sẽ rất có cảm giác văn nhã bại hoại, đúng là hình tượng có thể khiến khán giả điên cuồng.
“Cậu cũng ở đó sao?” Khương Xuy Vũ ngẩng đầu nhìn về phía cậu chàng đó, ánh mắt cậu rốt cuộc cũng không tránh được lướt qua sườn mặt Ngưỡng Tuyết Phong.
Thời gian bốn năm nói dài cũng không dài nhưng vẫn đủ để thay đổi dáng vẻ của một cậu chàng trẻ tuổi.
Tuy ngũ quan vẫn anh tuấn phóng khoáng, lông mi dài hơi cong, sống mũi cao thẳng, khung xương cân xứng, trời sinh khuôn mặt của nam chính nghiêm túc đứng đắn, nhưng khí chất đã khác xa một trời một vực trong ký ức.
Có lẽ là bởi mở công ty nên Ngưỡng Tuyết Phong trưởng thành nhanh hơn, đường nét khuôn mặt càng thêm kiên nghị, đôi môi hơi mím lại dường như lúc nào kiềm chế mà mà tỉnh táo. Cũng không còn là cậu sinh viên đại học sẽ vui vẻ cười to hay ngượng ngùng đỏ mặt.
Khương Xuy Vũ chớp mắt, cậu sắp không nhận ra người này nữa rồi.
Nỗi xúc động khó lòng kiềm chế, cậu rất muốn giữ lấy khuôn mặt anh, nhìn thẳng vào anh, xem thử trong đôi mắt kia anh có còn là Ngưỡng Tuyết Phong đó không.
“Cũng không phải, tôi không học trường diễn xuất.” Dư Tần cười nhẹ với Khương Xuy Vũ, kín đáo thu lại nụ cười, bí hiểm như chiếc quạt xếp bằng gỗ tử đàn nửa mở: “Tuy đã qua bảy, tám năm rồi nhưng tôi vẫn nhớ rõ hôm đó có rất nhiều tin tức về chuyện thi tài năng, nói cậu là thí sinh nhỏ tuổi nhất, có ngoại hình đẹp nhất.”
Dư Tần dừng lại một chút rồi mới nói: “Tôi có ấn tượng sâu sắc đến vậy bởi vì lúc đó có rất nhiều người vây lại chắn gió cho cậu. Tôi vẫn luôn thắc mắc hôm đó thật sự lạnh đến thế sao?”
Khương Xuy Vũ nhíu mày, cậu không thích giọng điệu của Dư Tần khi hỏi câu này nên cũng chẳng mấy dịu dàng đáp lại: “Lạnh chứ.”
Dư Tần cười cười, lại hỏi Ngưỡng Tuyết Phong: “Anh Tuyết Phong, thật sự lạnh đến vậy sao?”
Ngưỡng Tuyết Phong nhàn nhạt trả lời: “Không nhớ nữa.”
Thực tế là anh vẫn nhớ rất rõ ràng, kỳ thi đó là vào mùa đông, nhiệt độ đương nhiên không cao.
Lúc đó Khương Xuy Vũ mới mười sáu tuổi, mặt mày còn chưa hết nét trẻ con, cậu mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu đen dáng dài vừa dày vừa rộng che kín cả người. Nhưng cậu lại có dáng người cao ráo cùng cặp chân dài nên trông cũng không có vẻ lùn tịt hay mập mạp mà rất nổi bật trong đám người.
Lúc Ngưỡng Tuyết Phong xếp hàng đợi thi đã nhanh chóng chú ý đến Khương Xuy Vũ đứng trong cả đám người. Cậu đội chiếc mũ viền lông của chiếc áo lông vũ rộng thùng thình lên, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, trông càng thanh tú, xinh đẹp, trong miệng còn nhắc mãi mấy câu “lạnh quá đi”, dáng vẻ đáng thương vô cùng.
Người xếp hàng trước sau cậu vừa nói chuyện đôi câu đã biết cậu chỉ mới mười sáu tuổi, là một thiên tài nhỏ nhảy vượt cấp. Tuy hiện giờ nhìn mười sáu với mười tám tuổi chẳng khác nhau là bao, nhưng lúc bấy giờ mấy thiếu niên vừa mới qua ngưỡng trưởng thành đều tự cho mình là người lớn, không khỏi trào dâng tình mẹ, coi Khương Xuy Vũ bé nhỏ như búp bê sứ dễ vỡ, xung phong đứng ra chắn gió cho cậu.
Lúc những tấm ảnh này được lan truyền trên mạng tuy là có một bộ phận điên cuồng vì vẻ đẹp của cậu nhưng cũng có không ít cư dân mạng mắng Khương Xuy Vũ quá làm dáng, không chịu được khổ thì đừng có vào giới giải trí, lại còn để mấy cô gái chắn gió cho mình,; không thì cũng mắng cậu cố tình ra vẻ, nói cậu còn nhỏ mà tâm tư lại sâu đến vậy……
Đương nhiên, những cư dân mạng nhục mạ cậu thậm tệ đó sau này cũng đã phải đồng loạt thay đổi cách nhìn đối với Khương Xuy Vũ: Ôi, cục cưng Xuy Vũ, đừng nói là chắn gió, dù cho có là mưa bom bão đạn thì cũng sẽ chắn giúp cục cưng!
Ngưỡng Tuyết Phong lúc đó cũng có cùng thắc mắc với Dư Tần. Thật sự lạnh đến vậy sao? Nhiệt độ ngoài phòng không thể coi là thoải mái nhưng cũng không phải rét lạnh không tài nào chịu được mà.
Mãi sau khi quen thân rồi, Ngưỡng Tuyết Phong mới biết Khương Xuy Vũ chính là một “cậu nhóc hư” thẳng tính đến mức khiến người ta không tài nào chống đỡ, cậu trước giờ đều không che giấu cảm thụ chân thực của mình, càng không biết thế nào là chịu đựng, cho dù chỉ phải chịu đựng một chút chẳng đáng là bao. Cậu kêu lạnh chính là lạnh, người khác cũng không quản nổi lạnh đến thế nào.
Dù là chuyện trên giường, Khương Xuy Vũ cũng không hề xấu hổ bày tỏ sự sung sướиɠ của mình, cậu cũng xúc động khıêυ khí©h kêu: “Chính là chỗ đó, Ngưỡng Tuyết Phong, nhanh làm em, mạnh hơn chút.”