Chương 17: Khai máy

Dư Tần là học trò của bố cậu?

Khương Xuy Vũ vội vàng lấy điện thoại ra tra Baidu, không nên thế đâu. Tuy rằng cậu không quá quan tâm đến tin tức của Dư Tần, nhưng chuyện rút lui khỏi đoàn làm phim lúc trước rầm rộ như vậy, trên mạng nơi nơi đào lại tin tức của Dư Tần, cậu đâu có nghe qua lịch sử học hành của anh ta đâu.

Quả nhiên, tra trên mạng Dư Tần học đại học chuyên ngành thiết kế kiến trúc, có điều đúng là bố của cậu quả thực đã dạy trường này.

Mặc dù không biết sinh viên ngành khoa học và kỹ thuật đã làm quen với các giáo viên khoa lịch sử và nhân văn như thế nào, hơn nữa còn chụp ảnh nhóm khi tốt nghiệp, nhưng Khương Xuy Vũ muốn hiểu rõ một Văn đề khác.

Đã nhiều lần Dư Tần châm chọc khıêυ khí©h gọi cậu là "cậu ấm nhà họ Khương", thì ra là có lý do của nó.

Bố Khương luôn yêu thương Khương Xuy Vũ hết mực, không hề che giấu chút nào. Thỉnh thoảng trong tiết học, ông ấy đều nhắc một câu "cậu ấm nhà thầy" với một vẻ mặt cưng chiều, khiến cho người ta không chút nghi ngờ, nếu như đang ở thời cổ đại, Khương Xuy Vũ nhất định sẽ được ông ấy nuôi thành một quý công tử nhà giàu có, không cần phải đυ.ng tay đυ.ng chân vào việc gì.

Điều này khiến cho sinh viên được bố Khương dạy, ai ai cũng tò mò về ‘cậu ấm’ của nhà thầy Khương, luôn cảm thấy Khương Xuy Vũ trên ti vi và Khương Xuy Vũ trong miệng thầy Khương nói ra là hai người khác nhau. Bởi vậy, trên diễn đàn của trường, hàng năm đều có sinh viên xin thầy Khương một tấm ảnh dễ thương hồi bé của ‘cậu ấm’ nhà thầy.

Đàn em trong trường thì hâm mộ các đàn anh đàn chị mười mấy năm trước được tận mắt trông thấy dáng vẻ dễ thương của cậu ấm nhỏ.

Còn đàn anh đàn chị lại hâm mộ đàn em của mười mấy năm sau, tuổi tác vừa đẹp để có thể có hy vọng gì đó với ‘công tử Khương’ nay đã trưởng thành.

Nói ngắn gọn lại, ‘cậu ấm nhà họ Khương’ là xưng hô đặc biệt mà các sinh viên của bố Khương đặt cho Khương Xuy Vũ.

Thấy bố Khương đi từ phòng bếp ra, Khương Xuy Vũ bật người dậy, giơ album ảnh lên: “Bố ơi, người này là sinh viên của bố à?”

Bố Khương đi qua liếc một cái: “Dư Tinh Văn? Coi như là sinh viên của bố đi.” Tên này phổ biến hơn so với Dư Tần, bình thường có rất nhiều.

“ ‘Coi như’ là thế nào ạ?”

Bố Khương cười nói: “Anh ta là sinh viên khoa khác, cũng không chọn học môn của bố. Nhưng anh ta nói mình thích lịch sử, thường xuyên đến nghe giảng ké, còn nghiêm túc hơn cả sinh viên chuyên ngành. Bố thấy anh ta thật sự thích lịch sử, lại thường xuyên đến nghe giảng cho nên mới nhớ mặt. Anh ta vốn nói muốn thi nghiên cứu sinh chuyên ngành của bố nhưng sau lại bị vướng chuyện gì đó, cũng khá đáng tiếc.”

Bố Khương tuy rằng rất yêu thương Khương Xuy Vũ nhưng không đến mức lúc nào cũng muốn kiểm soát mọi hành động lời nói của cậu. Cho nên đối với tác phẩm của Khương Xuy Vũ, ngoài việc đôi lúc sẽ xem vài lần thưởng thức bộ phim truyền hình, thì những tin tám nhảm, những scandal linh tinh ông ấy chẳng bao giờ quan tâm, cho nên cũng không biết được Dư Tinh Văn chính là Dư Tần, người mà gần đây có xích mích không vui vẻ gì với Khương Xuy Vũ.

Khương Xuy Vũ nghe ra được bố mình đang tán thưởng Dư Tần, cậu bĩu môi không thèm nói nữa.

Khương Xuy Vũ ghi nhớ việc này, cầm điện thoại chụp lại bức ảnh Dư Tần và bố cậu đứng chung khung hình, định qua vài ngày nữa quay “Niệm Ương” sẽ nói chuyện này với Ngưỡng Tuyết Phong.

Buổi tối trước ngày khai máy hai ngày, Khương Xuy Vũ rời khỏi nhà về nơi cậu đang ở. Chung Gia Văn ở nhà đang đợi cậu, ngày mai anh ta và Bách Đông sẽ cùng đi với Khương Xuy Vũ đi trường quay, sau đó cùng nhau tham dự lễ khai máy.

Hai người đang tập duyệt câu trả lời thích hợp cho những câu hỏi mà phóng viên có thể hỏi trong buổi ngày mai.

Cuối cùng, Chung Gia Văn nói: “Lễ khai máy ngày mai, truyền thông đều là người mà bên công ty Nhiệt Phong mời đến, bọn họ chắc hẳn đều có tính toán riêng, sẽ không xuất hiện những câu hỏi quá đáng đâu, cậu yên tâm đi.”

Khương Xuy Vũ gật đầu, cậu vốn cũng chẳng lo lắng gì.

Sau đó, Chung Gia Văn lại kích động nói ra hành động vĩ đại mà anh ta đã làm được trong mấy ngày này: anh đã đã tranh được vị trí đại ngôn của hãng trang sức FL cho Khương Xuy Vũ, tuy rằng cậu sẽ phải hợp tác với một ngôi sao điện ảnh nữ khác, cả hai cùng là đại ngôn.

Nhưng trang sức FL là top 100 những xa xỉ phẩm cao cấp hàng đầu thế giới. Cầm chiến tích này ra ngoài, đủ cho đám người Khương Xuy Vũ không cần nhìn mặt ai, khoe khoang vài tháng cũng được.

Chung Gia Văn trưng ra vẻ mặt mong được khen ngợi, kết quả chỉ đổi lại một tiếng ậm ừ miễn cưỡng của Khương Xuy Vũ, giống như anh ta chỉ lấy được đại ngôn của mấy món ăn vặt trên mạng.

Chung Gia Văn cảm thấy rất thất vọng. Một ngôi sao lại mang một tư tưởng không đặt nặng sự nghiệp thật sự không tốt chút nào, không có cảm giác đạt được thành tựu.

Trời đã vào hạ, thời tiết càng ngày càng nóng, quay phim cổ trang lại phải mặc trang phục tầng tầng lớp lớp, đội khăn trùm đầu rất dày, nghĩ thôi đã thấy sợ hãi run rẩy da đầu rồi.

Cũng may đạo diễn Ngô Tử Sơn đã dự tính xếp hết các cảnh quay ngoài trời ra phía sau, hai tháng nóng nhất trước tiên quay cảnh trong nhà.

Khương Xuy Vũ đã đổi sang tạo hình cổ trang, chỉ là lễ khai máy phải đứng ở ngoài trời, thời tiết nóng đến điên người. Nếu không phải phóng viên cứ đuổi theo cậu chụp ảnh, cậu hận không thể lột hết quần áo cởi trần để quạt thổi vù vù vào người.

Người đẹp cũng có phiền não của người đẹp. Khương Xuy Vũ thầm phun ra câu này.

Ai giúp cậu tạo hình cổ trang lần đầu tiên này vậy, đẹp như thế này, giới truyền thông đều biết ảnh chụp của cậu đã lên trang bìa, nhất định sẽ là một sự bảo đảm về lượt mua.

Nhà tạo hình cho Khương Xuy Vũ ở “Niệm Ương” đặc biệt thiết kế hai mươi bộ lớn, còn lại đồ trang sức, đai lưng.. từ lớn đến nhỏ nhiều vô số kể. Hôm nay trang phục cậu mặc chính là của nhân vật Lộc Ẩm Khê trong phim thường hay giả dạng để dụ người mắc bẫy, thanh thuần tinh khiết, tao nhã nhất, cả người và quần áo đều vô hại. Tóc dài được cố định tỉ mỉ bằng ngân quan có hình hoa sen nhỏ. Trán và chân tóc đều gọn gàng, tóc đen sau gáy thả xuống vô cùng đẹp trai phóng khoáng.

Mặc trên người là một thân áo cẩm y với màu xanh lục thuần sắc nhẹ nhàng khoan khoái, trên đai lưng thêu đính một chút vàng bạc, để người ta nhìn vào biết được nhà hắn không thiếu thốn vật chất nhưng lại không quá khoe khoang. Áo khoác vải voan xanh nhạt với hoa văn chìm, vô cùng mềm mại. Tuy rằng trang phục một tầng lại một tầng có vẻ rất dày nhưng cảm giác sang trọng và thanh lịch vẫn được thể hiện rõ ràng.

Càng xứng với khuôn mặt xinh đẹp của Khương Xuy Vũ, môi hồng răng trắng, mắt mày tinh thần, đuôi mắt như ẩn hiện tình ý, đảo mắt cười nhẹ lên nhìn ngó xung quanh, nét mặt tươi tắn. Nếu như có người bị hắn nhìn chăm chú mà hỏi han như vậy có lẽ sẽ thổ lộ ra hết, ngoan ngoãn kể ra mười tám đời tổ tông, có khi còn dâng cả của cải cho hắn cũng cảm thấy cam tâm tình nguyện.

Cho nên Cố Ngọc Đình cảm thấy ngứa ngáy buồn bực cũng không tính là chuyện gì quá đáng.

Một tạo hình khác của một diễn viên trong phim cũng không hề kém cạnh. Hôm nay Ngưỡng Tuyết Phong mặc rất đơn giản thoải mái. Một chiếc áo dài màu xanh đen là lượt phẳng phiu vô cùng vừa vặn, tôn lên khí thế của anh, khác hẳn với vẻ mềm mại của Khương Xuy Vũ. Khí chất trên người Ngưỡng Tuyết Phong càng thêm nghiêm nghị sắc bén, thân thể lại cường tráng mạnh mẽ, càng thêm kí©h thí©ɧ hormone của người xem.

Đó là còn chưa nhắc đến ngự tỷ Mạch Thanh Thanh, loli đáng yêu Triệu Tiểu Nhã.

Nội dung của “Niệm Ương” rốt cuộc thế nào thật sự rất khó nói nhưng với đội hình diễn viên chính xinh trai đẹp gái này, nhất định sẽ rất đáng để xem.

Sau buổi lễ khai máy là đến phần diễn viên chính tiếp nhận phỏng Văn. Như thường lệ, phóng viên sẽ hỏi một số câu hỏi liên quan đến các vai diễn trong "Niệm Ương". Mọi người đều cố gắng giữ bí mật của nội dung phim nhưng vẫn sẽ tiết lộ một chút ít, để khiến mọi người háo hức đón xem.

“Xuy Vũ.” Một phóng viên vô cùng thân thiết gọi cậu, cuối cùng cũng chuyển Văn đề sang mục tám nhảm: ““Niệm Ương” là tác phẩm thứ hai mà cậu hợp tác với Ngưỡng Tuyết Phong. Đối với điều này, cậu có suy nghĩ gì không?”

Khương Xuy Vũ nhanh trí quảng cáo: “Dùng Nhiệt Phong video để xem.”

Phóng viên nhất thời cứng họng cười gượng, chuyển sang câu hỏi khác: “Nghe nói mối quan hệ của hai người trong lúc học đại học rất tốt phải không?”

“Cũng không tệ lắm.” Khương Xuy Vũ liếc Ngưỡng Tuyết Phong bên cạnh: “Cái tên Nhiệt Phong này là tôi đã đặt.”

Ngưỡng Tuyết Phong vẫn luôn duy trì nụ cười. Đối với lời nói kia tựa hồ như thừa nhận.

Tinh thần của các phóng viên lập tức phấn chấn. Đây chính là tin tức mà bọn họ không biết, vì thế lại vội vàng hỏi tiếp: “Vậy sao? Tại sao cậu lại lấy cái tên ‘Nhiệt Phong’ này vậy?”

Khương Xuy Vũ hỏi lại: “Anh có biết tại sao tôi lại tên là Khương Xuy Vũ không?”

Phóng viên hoang mang lắc đầu.

Khương Xuy Vũ chợt nhận ra trò đùa của mình đã lấy được tiếng cười của mọi người: “Tên của tôi là do bố tôi đặt, bắt nguồn từ một câu thơ của một vĩ nhân đó là ‘Nhiệt phong xuy vũ sái giang thiên’ (gió nóng thổi mưa rơi trên sông).”

Qua vài giây phóng viên mới phản ứng lại, ánh mắt sáng rực hừng hực ý chí quyết tâm moi được tin cho mục tám nhảm: “Cho nên cậu dùng hai chữ liên quan mật thiết đến tên của mình để đặt tên cho sản phẩm mệnh danh của Ngưỡng Tuyết Phong sao?”

“Đúng vậy.” Khương Xuy Vũ thoải mái thừa nhận.

Phóng viên lập tức chuyển hướng sang Ngưỡng Tuyết Phong: “Ngưỡng Tuyết Phong, anh có biết hàm ý của cái tên ‘Nhiệt Phong’ không?”

Khương Xuy Vũ trêu đùa nói chen vào: “You know nothing, Snow.”

Diễn viên trong phim và phóng viên đều ngầm hiểu, cười ha ha.

Ngưỡng Tuyết Phong bổ sung thêm: “Lúc ấy không biết, qua hai năm cậu ấy mới nói cho tôi biết.”

Phóng viên đang rất cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình: “Sản phẩm mà anh bỏ công sức tâm huyết ra lại in đậm dấu ấn của người khác, anh có cảm thấy bị xúc phạm không?”

Ngưỡng Tuyết Phong đúng lúc này lại lộ ra nụ cười yêu chiều bất đắc dĩ: “Lúc đó cậu ấy mới mười sáu tuổi.”

Phóng viên sửng sốt, lập tức bừng tỉnh hiểu ra.

Đúng vậy, ai có thể tức giận với chàng trai Khương Xuy Vũ mười sáu tuổi đẹp trai cơ chứ? Ở cái tuổi mười sáu, dù là xấu hay đẹp chỉ cần nhìn thấy cái gì đó đều muốn đá thúng đυ.ng nia, muốn viết tên của mình lên toàn bộ thế giới, làm việc gì cũng tùy theo sở thích của mình. Năm đầu đại học đó, cậu thuận miệng nói bừa ra một cái tên mang đậm dấu ấn sắc thái mạnh mẽ của riêng mình, nhưng cũng không ép người khác nhất định phải dùng tên mà cậu đặt, vừa tùy hứng lại vừa không bắt buộc.

Khi thì khiến cho người khác được yêu quý mà sinh ra lo sợ, lúc lại làm cho người ta buồn bã mất mát. Người khác mắc câu cũng là cam tâm tình nguyện.

Ngoài việc bao dung cho cậu, cười bất đắc dĩ, thì còn có thể làm gì được chứ?

Chật vật mãi mới xong buổi phỏng Văn, Khương Xuy Vũ bỏ lại mọi người, quay về phòng nghỉ ngơi VIP, một tay mở cửa một tay kéo quần áo ra để điều hòa trong phòng thổi vào cho bớt nóng.

Không ngờ rằng trong phòng nghỉ lại có người, anh ta đang đối mặt với Khương Xuy Vũ quần áo xộc xệch.

Hàn Tụng mỉm cười với cậu, tám phần lịch sự, hai phần xa cách.

Khương Xuy Vũ gật đầu, chỉnh trang lại quần áo, đứng trước điều hòa phả thẳng vào mặt, cả người đều cảm thấy thư thái.

Hàn Tụng tùy ý đáp lời: "Phóng viên đã phỏng Văn xong rồi?"

“Ừ.”

Dừng một chút, Khương Xuy Vũ lại nói: “Ông chủ như anh thật là sướиɠ. Nhân viên ở bên ngoài phơi nắng, anh thì trốn trong này ngồi điều hòa.”

Hàn Tụng cười nói: “Tuyết Phong không phải đang ở đây sao, tôi không cần phải ra mặt.”

Hai người vì thế không nói gì nữa. Từ trước đến nay, hai người bọn họ nói chuyện với nhau đều không quá nửa câu.

Khương Xuy Vũ biết Hàn Tụng không thích mình, thậm chí còn mang theo một chút phòng bị. Có điều vì nể mặt Ngưỡng Tuyết Phong, hai người giáp mặt nhau vẫn sẽ lịch sự chào hỏi một câu, cũng không biết sau lưng anh ta có nói gì bậy bạ về mình cho Ngưỡng Tuyết Phong nghe không. Còn đương nhiên Khương Xuy Vũ không nói xấu Hàn Tụng với Ngưỡng Tuyết Phong, tránh cho Ngưỡng Tuyết Phong đứng giữa hai người sẽ cảm thấy khó xử.

Khương Xuy Vũ cảm thấy bản thân cậu người gặp người yêu, nếu có người không thích cậu thì chỉ có thể là do xung đột lợi ích. Mà Hàn Tụng không thích cậu nhất định vì cậu là tình địch của anh ta.

Khương Xuy Vũ đã thấy mát mẻ hơn, lắc lư người kéo một cái ghế ngồi xuống, cảm thấy không khí trong phòng quá mức im lặng. Cái tính xấu xa trong nội tâm Khương Xuy Vũ lại bắt đầu phát tác, rất muốn thô bạo đập vỡ cái gì đó.

Khương Xuy Vũ đột ngột hỏi một câu bất ngờ: “Anh thích Ngưỡng Tuyết Phong nhỉ? Anh ấy vẫn cứ không tin lời tôi nói.”

Phản ứng của Hàn Tụng vô cùng tự nhiên: “Đương nhiên là thích. Nếu cậu có một người như vậy làm bạn với mình từ nhỏ đến lớn, các cậu có thể nói chuyện cùng nhau, lý tưởng, sở thích cũng đều giống nhau. Bên nhau nhiều năm đã tạo thành một sự ăn ý tuyệt vời, mỗi người lại có một sở trường riêng nhưng vẫn có thể phối hợp nhuần nhuyễn với nhau. Một người bạn vô cùng phù hợp như vậy, cậu có thể không thích được sao?”

Khương Xuy Vũ không nói gì, khóe miệng nhếch lên. Miệng lưỡi của tên Hàn Tụng này càng ngày càng sắc bén rồi đấy.