Chương 14.3

Chân Bình Tân xoa tay nên tay nắm cửa, nói.

"Ba cảnh cáo con lần nữa, từ nay về sau tránh xa cậu ta ra một chút, không thì ba đánh con đấy, đã biết chưa?"

Chân Nguyên Bạch vội vàng gật đầu không ngừng.

Chân Bình Tân cả người như muốn bốc hỏa, ông đóng lại của phòng Chân Nguyên Bạch, xoay người nhìn Chân Ưu Tú.

"Vẫn còn chơi, sang năm phải thi cấp ba rồi, để ba xem con chơi game có giành được hạng nhất không!"

Chân Ưu Tú nghiêng đầu nhìn cậu.

"Ba bốc cháy rồi kìa."

Bên ngoài không còn âm thanh nào nữa, Chân Nguyên Bạch ban đầu bị mắng cũng hơi khó chịu, đột nhiên bị câu này của Chân Ưu Tú chọc cho buồn cười, cậu cúi đầu làm bài tập tiếp, màn hình di động bỗng nhiên lóe lên.

Thời phiền phức: Tối nay ăn gì?

Chân Nguyên Bạch hơi không muốn để ý đến hắn, Chân Bình Tân đã nói thế rồi, rất có khả năng sẽ đánh cậu.

Cậu trả lời: Tôi đang làm bài tập.

Thời phiền phức: Thông Minh thật ngoan mà.

Chân Nguyên Bạch không trả lời hắn.

Lúc sau Tần Anh về nhà, Chân Nguyên Bạch nghe được hai người họ nói chuyện về mình trong phòng khách, lúc ăn cơm tối, Tần Anh cũng nói chuyện về Thời Bất Phàm, bà gắp cho Chân Nguyên Bạch và Chân Ưu Tú mỗi người một cái đùi gà, nói.

"Con làm bạn với ai mẹ cùng ba cũng không kiểm soát được, nhưng mẹ phải nói cho con biết, nhà Thời Bất Phàm giàu có, nhưng thế thì có liên quan gì đến con không? Kể cả cậu ta có đối xử tốt với con, mang con đi chơi bời cùng, nhưng con nghĩ kỹ xem, cậu ta có thể học cùng trường với con hai, ba năm nhưng có thể cùng trường với con cả đời à?"

Chân Nguyên Bạch nói.

"Con không phải bởi vì nhà cậu ấy có tiền mới đến nhà cậu ấy."

"Mẹ biết." Tần Anh cười nói.

"Thông Minh của chúng ta đương nhiên không phải là một đứa trẻ ham hư vinh rồi, nhưng ba mẹ cũng nói thật, mẹ không nghĩ con sẽ làm bạn với một đứa trẻ như vậy, cậu ta hút thuốc, đánh nhau, bắt nạt bạn học, bây giờ đối xử tốt với con bởi vì con cứu cậu ta thôi, sau này cậu ta gây sự liên lụy đến con thì phải làm sao? Nhà chúng ta không có nhiều tiền để bao che cho đâu."

Chân Nguyên Bạch cúi đầu nói.

"Cậu ấy chưa từng dẫn con đi đánh nhau."

"Thế lần trước tại sao con bị phạt đứng?" Chân Bình Tân mặt mày âm trầm nói.

"Mới qua vài ngày thôi, cậu ta liên lụy con bị phạt đứng ở sân thể dục, bao nhiêu người nhìn vào, cậu ta không sợ mất mặt, con cũng không sợ đúng không? Con đang là một đứa trẻ ngoan tự nhiên tiếp xúc với tên vô lại ấy làm gì? Chúng ta không cần hắn báo ân! Ngày mai con nói với cậu ta, một đao cắt đứt, sau này không chơi cùng cậu ta nữa."

Ba cậu vừa nói xong, lòng Chân Nguyên Bạch lập tức sinh ra tâm lý phản kháng nhưng cậu không dám cãi lại, cảm giác hờn dỗi tràn đầy trong ngực, vành mắt hơi hơi đỏ lên.

Tần Anh hơi kéo cậu, nói.

"Được rồi, ăn cơm đi."

Chân Nguyên Bạch ăn hết đùi gà, là người đầu tiên rời bàn ăn về phòng.

Cậu nằm trên giường, phát hiện mười phút trước nhận một tin nhắn của Thời phiền phức.

Đang làm gì vậy? Không trả lời tin nhắn của tôi luôn.

Chân Nguyên Bạch nhớ tới những lời ba mẹ nói, lại nhớ cảm giác bị phạt đứng trên sân thể dục, do dự xem có nên chặn Thời phiền phức không, kết quả một lời mời tham gia cuộc gọi video gửi tới, cậu không kịp đề phòng nhấn nhận, lập tức nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Thời Bất Phàm.

Đối phương đang nằm trên giường của mình, vốn đang bày ra tư thế đẹp trai nhất, nhưng sau khi thấy mặt Chân Nguyên Bạch, hắn nhìn gần vào màn hình, nói.

"Làm sao thế? Mắt đỏ lên rồi? Ai bắt nạt cậu?"

Chân Nguyên Bạch nhìn hắn qua màn hình, cảm thấy bản thân bị khinh bỉ đều tại Thời Bất Phàm, cậu không nhịn được nói.

Giọng nói nhỏ nhỏ chứa đầy dũng khí.

"Từ ngày mai trở đi, cậu cách xa tôi ra một chút."

------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Ca: Tôi không nghe rõ, cậu nói lại đi.

Nguyên Nguyên: ...