Chương 14.1

Nếu không phải do hai ngày nay hành động của Thời Bất Phàm quá mức kỳ diệu làm Chân Nguyên Bạch không nhịn được oán thán thì dù có cho cậu thêm mười cái miệng cậu cũng ngậm thật chặt, không thốt lên nửa lời.

Cậu ngàn lần không nghĩ đến bản thân mới mở miệng nói hai câu đã bị đối phương bắt quả tang luôn.

"Ba thân yêu" đang một tay cầm cháo hạt kê, một tay cầm bánh nướng, nhút nhát sợ sệt nhìn qua, ánh mắt tràn đầy sự chột dạ và sợ hãi.

Thời Bất Phàm đi đến, cậu theo bản năng lùi lại phía sau, đối phương cầm cặp sách nhét vào ngực cậu.

"Giúp tôi đem đến trường đi."

Chân Nguyên Bạch vội vàng dang đôi tay gầy ôm lấy, hai mắt đen lúng liếng nhìn hắn, môi Thời Bất Phàm cong cong, cúi đầu nói với cậu.

"Tí nữa tìm cậu tính sổ sau vậy."

Đầu Chân Nguyên Bạch lập tức rụt lại.

Tống Mạc nuốt nước miếng, đi theo cậu đến trường, ấp úng nói.

"Hắn nói thế là có ý gì? Là muốn đánh cậu à?"

Sắc mặt Chân Nguyên Bạch trắng bệch, không nói nửa lời.

Tống Mặc kiến nghị với cậu.

"Chúng ta đi nói với giáo viên đi, được không?"

Chân Nguyên Bạch đâu dám, là do cậu nói bậy trước mà, dù bị đánh cũng xứng.

Lúc Thời Bất Phàm quay lại đã là tiết học cuối cùng của buổi trưa, quần áo mấy người hơi lộn xộn, trên mặt Minh Mạch còn có một vết thương nhỏ, rõ ràng là vừa đi đánh nhau về.

Bốn người vừa đi vào, mọi người trong lớp liền sôi nổi nhường chỗ, đám người Khâu Tinh hùng hùng hổ hổ về lại chỗ ngồi, nằm sấp xuống bàn ngủ luôn, Thời Bất Phàm thì dừng lại bên cạnh Tống Mạc, nhướng mày nhìn Chân Nguyên Bạch.

Chân Nguyên Bạch nỗ lực thu nhỏ cảm giác tồn tại, nhưng chờ đến lúc Thời Bất Phàm ngồi về phía sau cậu, cười một tiếng tùy tiện cũng làm cho lông tơ trên người cậu dựng đứng lên.

Chuông tan học vang lên, Chân Nguyên Bạch sửa ngay lập tức thói quen của mình, giáo viên vừa ra ngoài liền đi theo Tống Mạch đến nhà ăn, Thời Bất Phàm đột nhiên gọi một tiếng.

"Chờ tôi cùng đi đi."

Tống Mặc nhỏ giọng nói.

"Tớ giúp cậu gọi giáo viên."

Chân Nguyên Bạch chỉ đành lùi lại ngồi về vị trí cũ, Thời Bất Phàm từ trong ngăn bàn lôi ra một hộp trà sữa trân châu matcha, hắn bỏ túi bọc, trong ánh mắt không hiểu gì của Chân Nguyên Bạch chọc ống hút vào, đưa qua cho cậu, không có ý tốt nối.

"Hiếu kính ba nè."

"..." Chân Nguyên Bạch hoài nghi bên trong có hạ độc, nhẹ nhất cũng là thuốc tiêu chảy, cậu yếu ớt nói.

"Buổi sáng tôi chỉ nói đùa thôi."

"Cậu nói đùa à?"

Thời Bất Phàm vô cùng ngạc nhiên nói.

"Tôi còn tưởng cậu nói thật đấy, dù sao tôi cũng mất trí nhớ, cũng có nhớ ba tôi trông như thế nào đâu, phải không?"

Chân Nguyên Bạch muốn khóc đến nơi, cậu cúi đầu, Thời Bất Phàm lại đẩy trà sữa qua.

"Uống xong, đưa cậu đi ăn cơm."

Tay Chân Nguyên Bạch run rẩy duỗi qua, dùng cả hai tay ôm ly trà sữa, vẻ mặt vừa nhút nhát vừa sợ sệt, khác hoàn toàn với bộ dạng lúc sáng nói bản thân còn trẻ đã làm ba, khiến trong lòng Thời Bất Phàm cười lớn.

Chân Nguyên Bạch ngậm ống hút, nước mắt lưng tròng hút một ngụm, Thời Bất Phàm chống cằm hỏi.

"Ngon không?"

Chân Nguyên Bạch có dám nói không ngon đâu.

"Ngon."

"Ngon thì uống nhiều xíu đi, đi thôi, đến nhà ăn."

Hắn đi trước, thấy Chân Nguyên Bạch chậm rì rì phía sau thì quay lại ôm cậu, cười nói.

"Cậu sợ cái gì? Cũng có đánh cậu đâu."

Trên hành lang, Quý Diễm Bình được Tống Mạc gọi tới vội vàng đi về phía phòng học.

"Sao em ấy lại đánh Chân Nguyên Bạch?"

"Chân Nguyên Bạch mắng cậu ta."

"Chân Nguyên Bạch biết mắng người à?!"

cái nhìn Quý Diễm Bình về Chân Nguyên Bạch rất tốt.

"Nhất định là do Thời Bất Phàm làm sai trước."

Lúc Thời Bất Phàm vắt tay lên vai Chân Nguyên Bạch đi ra ngoài, cũng đồng thời đυ.ng phải Quý Diễm Bình, Tống Mặc lập tức trốn phía sau cô, Quý Diễm Bình hơi dừng lại, nói.

"Các em, quan hệ tốt ha."

Chân Nguyên Bạch cúi đầu, Thời Bất Phàm nói.

"Đúng vậy, còn đặc biệt mua trà sữa cho cậu ấy nữa."

Quý Diễm Bình xác nhận với Chân Nguyên Bạch, cậu ủ rũ gật gật đầu, cô vẫn luôn muốn xác nhận Chân Nguyên Bạch có bị đánh không thấy thế thì yên tâm.

"Ừ, vậy các em mau đi ăn cơm đi, đúng là không có nổi một ngày... Cho người ta yên tĩnh được mà."

Thời Bất Phàm nhìn qua Tống Mặc, cậu ta lập tức chạy đi mất.

Chân Nguyên Bạch cũng muốn chạy, nhưng Thời Bất Phàm không cho. Ôm tâm lý chết sớm, siêu sinh sớm, trước khi Chân Nguyên Bạch đến nhà ăn đã hút hết trà sữa, đưa Thời Bất Phàm nhìn cái ly rỗng.

"Tôi uống xong rồi, chúng ta hòa nhau rồi đúng không?"

"Hòa cái gì?"

Chân Nguyên Bạch lấy hết can đảm.

"Thì, cái việc tôi là ba cậu... Chỉ là đùa thôi."

Thời Bất Phàm không nhịn được cười, quay đầu đi lấy cơm.

Cả buổi trưa Chân Nguyên Bạch bình an vô sự.

Không bị tiêu chảy cũng không bị trúng độc, lúc ấy cậu mới nhận ra Thời Bất Phàm cũng không giận gì cậu cả.

Chân Nguyên Bạch thở phào nhẹ nhõm.

Buổi tối, Thời Bất Phàm vẫn đưa cậu về nhà, Chân Nguyên Bạch không nhịn được nói.

"Thật ra cậu cũng khá tốt đấy."

"Hừm." Thời Bất Phàm duỗi tay ấn đầu cậu lên vai mình, lười biếng nói.

"Không phải cậu đã sớm biết rồi sao?"