Chân Nguyên Bạch lập tức lắc đầu.
"Không được, ba mẹ tôi sẽ mắng đấy."
Cậu có thể tưởng tượng ra cả giọng điệu và biểu cảm của Chân Nguyên Bình nếu mình xin sang nhà bạn
"Đến nhà người khác làm bài tập, tại sao phải thế, ở nhà thì con không làm bài được à?"
Thời Bất Phàm tiếc nuối nói.
"Nếu không thì tôi sang nhà cậu cũng được."
Càng không được!
Chân Nguyên Bạch biết rằng, bây giờ ba mẹ cậu nhất định biết chuyện cậu bị phạt cùng Thời Bất Phàm rồi, cậu nghi Quý Diễm Bình đã giải thích gì đó với ba mẹ, nên họ vẫn luôn không nói gì cả.
Cậu mạnh mẽ lắc đầu như vậy làm Thời Bất Phàm càng thêm tiếc nuối.
"Đến nhà tôi không được, sang nhà cậu cũng không xong, không thì chúng ta ở lại trường học cùng nhau đi được không?"
Chân Nguyên Bạch bắt đầu lôi cái tay của hắn trên eo mình ra, tự nhiên bị một nam sinh ôm vào trong ngược, cậu cứ cảm thấy quái quái thế nào ấy.
Bộ dáng dính người của Thời Bất Phàm cũng rất kỳ quái, nhưng cậu không nói ra được là kỳ quái ở chỗ nào.
"Vậy ngày mai hai chúng ta cùng đi học tiết tự học đi."
Thời Bất Phàm hài lòng, hắn nhìn khuôn mặt trắng trắng mềm mềm của Chân Nguyên Bạch, tự nhiên muốn cắn một miếng, đúng lúc này, "cách" một tiếng, chủ nhiệm lớp Quý Diễm Bình từ văn phòng đi ra.
Cô vừa thấy tư thế của hai người thì mí mắt nhảy lên một cái.
"Thời Bất Phàm, em đang làm gì đấy?"
Hai bạn nhỏ cùng ngẩng đầu nhìn lại, Chân Nguyên Bạch nói.
"Thời Bất Phàm nhờ em dạy kèm cậu ấy ạ."
Dạy kèm thì dạy kèm, ôm eo nhau làm cái gì?
Tuy nhiên, Thời Bất Phàm mặt dày vẫn đang tỏ ra rất bình tĩnh, Chân Nguyên Bạch cũng không có biểu cảm hoảng loạn gì cả, vậy nên Quý Diễm Bình cứ cảm thấy do bản thân mình nghĩ nhiều mà thôi, cô nghĩ đây có lẽ là phương thức ở chung của mấy đứa nhóc con trai ngày nay, liền nói.
"Ừm, đi ăn cơm đi, nghe nói nhà ăn hôm nay đổi người nấu rồi, đồ ăn cũng không tệ lắm đâu."
Hai mắt Chân Nguyên Bạch sáng lên, lôi Thời Bất Phàm chạy về phía nhà ăn.
Lúc cậu và Thời Bất Phàm lấy xong cơm thì Tống Mặc đang ăn hết sức vui vẻ, nhìn thấy cậu lập tức vẫy tay.
"Hôm nay cơm đặc biệt ngon luôn, có mùi vị của mẹ làm!"
Chân Nguyên Bạch ngồi xuống ăn hai miếng, cũng cảm thấy mùi vị không tệ lắm, ít nhất ngon hơn rất nhiều so với trước kia, Thời Bất Phàm vân vê vành tai, nhìn cái miệng phồng của cậu, hỏi.
"Ngon thật à?"
"Cậu ăn thử đi rồi biết."
Thời Bất Phàm liền gắp một miếng từ khay của mình ăn, nhàn nhạt nói.
"Bình thường mà."
Chân Nguyên Bạch gắp một miếng thịt từ khay đồ ăn của mình ra, nói.
"Vậy cậu nếm thử cái này....."
Cậu nói hết câu không nổi nữa.
Vốn định đặt vào khay của Thời Bất Phàm thì nửa đường bị hắn dùng miệng lấy đi mất rồi, Thời Bất Phàm cong đôi mắt, nói.
"Đúng là ngon thật."
Chân Nguyên Bạch thu đũa lại, lòng thầm nghĩ, sao Thời Bất Phàm mất vệ sinh thế, cứ thế mà ăn bằng đũa của cậu thật này.
Nhưng Thời Bất Phàm còn không thèm chê, cậu cũng ngại ghét bỏ Thời Bất Phàm, chọc đũa vào đồ ăn mấy cái rồi chịu đựng cảm giác kỳ quái tiếp tục ăn cơm.
Thời Bất Phàm bắt đầu vươn đũa về phía khay của cậu, khay thịt của cậu vốn chỉ có mấy miếng, Chân Nguyên Bạch còn lo bản thân không đủ ăn, sợ Thời Bất Phàm gắp mất thịt của mình, vội vàng nói.
"Cậu ăn đồ trong khay của mình đi."
"Tôi cho cậu ăn của tôi là được mà." Thời Bất Phàm hào phóng đẩy khay đồ ăn của mình qua, Chân Nguyên Bạch do dự, chậm rãi đem đũa hướng về phía thịt kho tàu của hắn.
Đúng lúc này, Diệp Liêm đột nhiên mở miệng.
"Thời Ca có chuyện gì thế, đồ ăn trong khay của học sinh xuất sắc ngon hơn à?"
Khâu Tinh lập tức ngẩng đầu, duỗi đũa về phía khay của Chân Nguyên Bạch.
"Tôi thử xem!"
Ngay sau đó, Thời Bất Phàm một chân đạp ghế cậu ta đang ngồi ra, Khâu Tinh không phòng ngừa, nếu không nhờ Minh Mạch duỗi tay kéo thì chắc cũng ngã ra rồi, hắn sững sờ nói.