Cho dù Trương Khâm có cẩn thận đến đâu, làn da mỏng manh của hắn nếu bị trầy xước vẫn sẽ để lại vài vết sẹo nhỏ. Cũng may hai người mang theo lá khuynh diệp đuổi muỗi nên cũng không đến nỗi bị đám muỗi trong rừng ăn mất.
Nơi để đốn củi này hình như chưa có ai từng đi qua, cỏ dại mọc um tùm, cây cối chất đống chắn ngang phía trước, cũng may công việc mở đường của Chu Mãnh rất thuần thục, sạch sẽ gọn gàng, cũng không tốn nhiều công sức .
Chu Mãnh sắc mặt không thay đổi, tùy ý nói: "Thời gian không gấp gáp, nếu cần thì có thể lên núi phía trên."
Công việc thợ mộc này không dễ làm, những người muốn nhờ y làm đồ nội thất thường là vì trong nhà có hỉ sự như mừng nhà mới hoặc kết hôn... Hầu hết mọi người đều thích chế tác đồ gỗ theo ý mình, chất liệu gỗ được sử dụng cũng rất đa dạng, các loại gỗ bình thường không thể nào so sánh được.
Chu Mãnh đã chuẩn bị từ sớm, đốn hạ cây cũng không thèm ngừng nghỉ, dù sao công đoạn xử lý gỗ cũng cần thời gian nhiều một chút.
Mà lượng tiêu thụ loại ghế ngồi phổ thông này cũng chỉ ở mức trung bình, vậy nên dùng chút vật liệu thừa ra là được.
Sau khi ném cho Trương Khâm một quả màu tím, Chu Mãnh nói: "Ngươi muốn ăn thì ăn đi, ta còn thời gian."
Trương Khâm vội vàng bắt lấy trái cà, bên trong lớp vỏ màu tím là phần thịt trắng như tuyết, khi nuốt vào còn có vị ngọt mềm.
"Oa, ăn ngon thật đấy, lần sau phải kêu muội muội và đệ đệ lên hái mới được." Hắn ngây ngô cười: "Đa tạ, là do ta sức lực quá yếu ớt."
"Đúng rồi, thân thể của huynh cường tráng như vậy, huynh tập luyện như thế nào, có thể dạy cho ta không?"
Trương Khâm dùng lá cây lau tay, dơ móng vuốt vươn đến tấm lưng rộng lớn của Chu Mãnh, bộ dạng ngưỡng mộ véo vào bắp thịt vài cái.
Người đàn ông mặc một chiếc áo len ngắn, quần áo rộng thùng thình không che được cơ bắp cuồn cuộn ở lưng, phần sống lưng thẳng tắp rất có cảm giác an toàn, sờ vào thì rắn chắc lại có độ cong nhẹ, cảm giác kì diệu này khiến Trương Khâm không nhịn được lại tiếp tục sờ lần nữa.
Một chút cũng không ý thức mình đang quấy rối người khác, ngược lại càng sờ lại càng hăng hái hơn, khoảng cách giữa hai người rất gần, khiến Trương Khâm suýt nữa đã chạm gót chân vào Chu Mãnh.
"Oa, thật cứng rắn, bóp cũng bóp không được a." Trương Khâm nhếch khóe miệng cảm thán.
Người phía trước dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào mặt Trương Khâm.
Trương Khâm đột nhiên đυ.ng vào lưng Chu Mãnh, lúc hắn ngẩng đầu lên,nhìn anh thấy đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông đang nhìn hắn chằm chằm.
Đột nhiên ý thức được chính mình làm cái gì, Trương Khâm ho nhẹ một tiếng: "A, thật xin lỗi, là ta sai rồi!"
Trên người y không có cảm giác quen thuộc, nhưng khi hắn đối mặt với Chu Mãnh, thân hình cao lớn của y thực sự mang lại cho hắn cảm giác an toàn, khiến cho thân thể suy yếu như hắn cảm thấy vài phần ghen tị.
Chu Mãnh quay lại, tiếp tục mở đường, sau đó bình thản nói: "Ăn nhiều cơm, vận động và ngủ nhiều hơn là được."
"Ta có thể ngủ nhiều một chút, nhưng ăn thì không thể nhiều hơn a." Trương Khâm thật sự nghiêm túc nghe lời khuyên luyện tập của Chu Mãnh, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm.
"Tập luyện nhiều lại càng không được, như thế chi bằng lấy mạng ta cho rồi!"
Ban đầu lúc hắn mới xuyên không đến đây, vì để gánh vác trách nhiệm của người huynh trưởng, đầu nóng lên liền nâng lên bình nước nặng tới 30 cân.
Kiên trì không đến ba phút, mồ hôi hắn đã rơi đầm đìa, tay chân như nhũn ra, đầu óc choáng váng như muốn nôn ra ngoài, lúc này hắn mới ý thức được thân thể này rốt cuộc là yếu đến cỡ nào.
Chu Mãnh liếc hắn một cái: "Ngươi. . . Ngủ thêm một chút là được."
“Ừ, ta cũng nghĩ như vậy.” Trương Khâm gật đầu tán thành, quyết định lấy cái này làm phương châm, kéo Trương Tiểu Muội cùng Trương Tiểu Đệ cùng nhau ngủ mười tiếng một ngày, rèn luyện sức khỏe trường thọ.